Khoảng chín giờ mười lăm phút sáng, chính là lúc văn phòng bận rộn nhất. Lam Thanh Dữ đang xem xét chi tiết một bản hợp đồng.
Bỗng nhiên, một trận xôn xao rất nhỏ lan ra, không ít người ngẩng đầu lên, ánh mắt đồng loạt đổ về cùng một hướng.
Lam Thanh Dữ cũng ngước mắt, chỉ thấy Tổng giám đốc Nghiêm Tự đang bước đến từ cuối hành lang, mặc một bộ vest sẫm màu cắt may tinh xảo, gương mặt lạnh lùng, bước chân rất nhanh.
Chỉ là, khác với mọi lần, phía sau hắn đang bước theo sát một chàng trai trẻ.
Chàng trai kia trông chừng đôi mươi, dáng người thanh mảnh, mặc sơ mi trắng và quần jean dài, làm nổi bật khí chất rất sạch sẽ.
Cậu ấy hơi cúi đầu, chỉ thấy sống mũi thẳng và đôi môi mỏng nhạt màu. Cậu ấy yên lặng đi theo Nghiêm Tự cách nửa bước, như một cái bóng câm lặng.
Nghiêm Tự không nhìn bất kỳ nhân viên nào, đi thẳng cùng chàng trai về phía văn phòng của mình, nhưng chỉ mười mấy giây lướt qua ấy, đã đủ để thả một tảng đá lớn xuống mặt hồ yên tĩnh.
“Rầm!” Cửa văn phòng Nghiêm Tự đóng lại.
Giây tiếp theo, khu vực làm việc vốn còn chút kiềm chế gần như nổ tung.
“Trời ơi! Mọi người thấy không? Nghiêm tổng dẫn theo một cậu trai!”
“Thấy rồi chứ! Đẹp trai thật, mỗi tội gầy quá, Nghiêm tổng tìm được từ đâu vậy?”
“Chuyện gì thế này? Lần đầu tiên trong lịch sử đó! Lại còn dẫn thẳng đến công ty?”
“Trông còn trẻ quá, sinh viên hả? Nghiêm tổng thích gu này à?”
Tiếng bàn tán không ngớt.
Lúc này, Tiểu Trương, trợ lý ngồi chếch phía sau Lam Thanh Dữ, đột nhiên quay đầu lại, mắt mở to, ghé sát tai đồng nghiệp bên cạnh thì thầm: “Ê! Mọi người nhìn rõ mặt cậu ta chưa? Sao tôi thấy… thấy cái mặt nghiêng đó, với cái khí chất đó, hơi giống… giống Giám đốc Lam của chúng ta?”
Lập tức, vài ánh mắt kín đáo nhưng nhanh chóng quét qua Lam Thanh Dữ, mang theo sự so sánh, sự kinh ngạc.
Một đồng nghiệp khác cũng chợt nhận ra và phụ họa: “Ái chà! Cậu nói vậy cũng đúng! Đặc biệt là mũi và cằm, còn cả cái vẻ nhìn như không thích nói chuyện đó nữa…”
“Đúng rồi đúng rồi, cái gu thanh lãnh đó…”
Lam Thanh Dữ cầm bút máy khựng lại, ngay khoảnh khắc nghe thấy những lời so sánh đó, một tia khó chịu vì bị xúc phạm lướt qua trong lòng.
Cậu Lam Thanh Dữ này, tuyệt đối sẽ không trở thành vật tham chiếu trong vở kịch của bất kỳ ai.
Cậu ngẩng đầu lên, với một chút lạnh lùng, quét qua vài cấp dưới đang bàn tán to tiếng nhất. Ánh mắt mang theo sự uy áp tự nhiên hình thành từ lâu khi ngồi ở vị trí quản lý. Vài người cấp dưới vừa nói hăng say lập tức im bặt, ngượng nghịu dời mắt đi, giả vờ bận rộn nhìn vào màn hình máy tính.
Cậu đặt cây bút máy xuống bàn, hơi ngả người về phía sau, “Tất cả đều rảnh rỗi lắm sao? Báo cáo tổng kết dự án quý trước làm xong chưa? Tài liệu cuộc họp với tập đoàn Tấn Khoa chiều nay chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Chư-chưa ạ…” Tiểu Trương lắp bắp.
“Tôi đi chuẩn bị ngay…” Một người khác vội vàng tiếp lời.
Lam Thanh Dữ lúc này mới thu hồi ánh mắt, cầm lại bút máy, rủ mắt xuống, tiếp tục xem xét hợp đồng.
Gần trưa, cậu cầm một bản kế hoạch dự án cần Nghiêm Tự ký duyệt cuối cùng, bước về phía văn phòng Tổng giám đốc. Cậu theo thói quen dừng lại vài giây trước cửa, rồi giơ tay, gõ ba cái.
“Vào.” Giọng Nghiêm Tự trầm thấp vọng ra từ bên trong.
Lam Thanh Dữ đẩy cửa bước vào.
Văn phòng ngập tràn ánh sáng, nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến bước chân vốn luôn điềm tĩnh của cậu khựng lại nửa nhịp.
Nghiêm Tự vẫn ngồi trên chiếc ghế da màu đen rộng lớn, nhưng không phải một mình. Chàng trai kia, lúc này đang ngồi nghiêng trên đùi hắn, thân mình hơi tựa vào n.g.ự.c hắn, đầu vùi vào hõm cổ hắn.
Từ góc nhìn của Lam Thanh Dữ, chỉ thấy mái tóc đen mềm mại và một đoạn gáy trắng nõn của đối phương. Một cánh tay của Nghiêm Tự, thậm chí còn đang lỏng lẻo vòng quanh eo chàng trai.
Khi Lăng Hàn quay đầu nhìn thấy người đến là Lam Thanh Dữ, đột nhiên như một con thú nhỏ bị giật mình, bật dậy khỏi đùi Nghiêm Tự, bước chân loạng choạng lùi sang một bên, nhanh chóng cúi đầu, hai tay căng thẳng siết chặt vào nhau, vành tai đỏ ửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nghiêm Tự nhìn thấy phản ứng của Lăng Hàn, sau vài giây ngẩn ra ban đầu, ngay lập tức bị sự lạnh lùng quen thuộc che lấp. Hắn bình thản chỉnh lại chiếc áo vest vừa bị Lăng Hàn đè lên làm nhăn nheo một chút.
Ánh mắt Lam Thanh Dữ dừng lại trên người Lăng Hàn trong giây lát, rồi bình tĩnh dời đi, bước đến trước bàn làm việc, đặt tài liệu xuống bàn, “Nghiêm tổng, bản kế hoạch dự án này, cần anh xác nhận và ký duyệt cuối cùng.”
“Ừm.” Nghiêm Tự vươn tay cầm lấy tài liệu, mắt nhìn vào mặt giấy, lật xem vài trang, “Kế hoạch tổng thể không vấn đề, về chi tiết ngân sách phần ba, cắt giảm thêm ba điểm phần trăm, gửi tôi bản cuối cùng trước thứ Sáu.”
“Vâng, Nghiêm tổng.” Lam Thanh Dữ đáp lời, “Tôi xin phép ra ngoài.”
Sau khi được Nghiêm Tự chấp thuận, Lam Thanh Dữ hơi cúi đầu, quay người ra khỏi văn phòng, trở về chỗ làm việc của mình, mở máy tính, bắt tay vào sửa đổi ngân sách.
Ngón tay cậu lướt trên bàn phím rất nhanh, điều chỉnh từng con số trong bảng Excel. Điện thoại trên bàn rung lên, cậu cầm lên xem, là tin nhắn trong nhóm chat đại học. Có người khoe giấy đăng ký kết hôn, bên dưới là một hàng lời chúc phúc. Cậu lướt qua, mở ra rồi lại thoát ra.
Cuối cùng vẫn gõ hai chữ: “Chúc mừng.”
Khi đặt điện thoại xuống, thoáng thấy hình phản chiếu của mình trên màn hình, chợt nhớ đến cảnh tượng vừa nãy trong văn phòng, chàng trai kia đứng cạnh Nghiêm tổng—sơ mi trắng, quần jean, cúi đầu, tay nắm chặt vì căng thẳng.
Giống sao?
Cậu khẽ nhếch môi, lắc đầu, đặt điện thoại xuống, mở ô ghi chú trong bảng ngân sách, gõ một dòng chữ: “Phương án tối ưu hóa chi phí phần ba,” rồi tiếp tục điều chỉnh công thức.
