NGƯỜI CHỒNG NGỐC CỦA NHÀ THỢ SĂN

Chap 10

Chương 10: Trong Phòng Tân Hôn Có Trộm

 

Lâm Thanh An và Trần Canh Niên ngồi có chút lúng túng. Lâm Thanh An dẫn đầu mở lời: “Chúng ta ra ngoài đi! Đến kính Lý Chính một ly rượu.”

Vừa rồi cô thím kia đã dặn dò, ca nhi không cần kiêng kỵ gì, có thể ra ngoài cùng mọi người ăn uống vui vẻ, cho nên Lâm Thanh An lúc này mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

“Ừ, được!” Trần Canh Niên có chút hoảng hốt. Một người ngày thường luôn trầm ổn nay trong ngày hôm nay cũng trở nên chậm chạp như một gã ngốc lớn.

Trần Canh Niên và Lâm Thanh An bưng chén rượu lên cùng Lý Chính cụng ly. Trần Canh Niên chân thành cảm tạ: “Cảm ơn Lý Chính thúc đã đến, con và phu lang ghi nhớ trong lòng, tương lai có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”

Lâm Thanh An cũng lên tiếng cảm ơn: “Đa tạ Lý Chính thúc!”

Lý Chính giơ chén rượu lên, không để ý nói: “Ta coi A Niên như con cái trong nhà, sau này con cũng là con cái trong nhà, người một nhà không nói hai lời!”

Ba người nâng chén, uống cạn một hơi.

Rượu lướt qua cổ họng, vị cay nồng xộc thẳng lên làm Lâm Thanh An sặc đến mặt đỏ bừng.

Trần Canh Niên vội vàng rót cho cậu một chén nước. Uống xong, cậu mới đỡ hơn rất nhiều.

Cũng lúc này, một số hán tử trong thôn chơi thân với Trần Canh Niên kéo hắn đi uống rượu. Trần Canh Niên không thể không đi.

Lúc đi còn không quên dặn dò Lâm Thanh An: “Đừng uống, rượu hơi mạnh.”

Lâm Thanh An cười gật đầu sau đó hắn mới bị người lôi đi.

Đám đông tuy náo nhiệt, nhưng Lâm Thanh An lại cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Cậu đột nhiên nhớ đến Lâm Ngôn Phong, liền ngẩng mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm. Nhưng nhìn quét một vòng vẫn không thấy bóng dáng em. Lâm Thanh An không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào phòng Lâm Ngôn Phong.

Quả nhiên, sau rèm trúc có một bóng người đang ngồi.

Lâm Thanh An vén rèm lên, Lâm Ngôn Phong ngẩng đầu nhìn lại.

Tuy em cúi đầu rất nhanh, nhưng vẫn bị Lâm Thanh An nhìn thấy rõ ràng.

Cậu đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngôn Phong, hỏi: “Sao thế? Nhớ cha mẹ à?”

“Ừm.” Lâm Ngôn Phong mang theo giọng mũi nồng nặc nói: “Nếu cha mẹ còn ở đây nhất định sẽ rất vui mừng.”

Lâm Thanh An vỗ vỗ vai Lâm Ngôn Phong, an ủi em: “Ừ! Chúng ta nhất định phải sống thật tốt, như vậy cha mẹ dưới suối vàng cũng có thể an giấc ngàn thu.”

“Cho nên em đừng khóc.” Lâm Thanh An kéo vạt áo Lâm Ngôn Phong lau nước mắt cho em, “Hôm nay là ngày đại hỉ, phải vui vẻ, phải hạnh phúc.”

Lâm Ngôn Phong hồi lâu không nói gì, mặc kệ Lâm Thanh An lau khô nước mắt cho mình. Hai người im lặng một lúc, Lâm Ngôn Phong mới khẽ nói với Lâm Thanh An: “Anh, tân hôn vui vẻ!”

Lâm Thanh An cười đấm nhẹ em một cái, trêu em sao lại nghiêm túc đến mức không quen.

Nhưng Lâm Ngôn Phong cũng không phản bác nữa. Bầu không khí có chút kỳ lạ không nói nên lời, Lâm Thanh An cũng không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào.


Lý Chính về sớm, Trần Canh Niên thoát thân ra ngoài tiễn người cùng Lâm Thanh An. Khi trở về, Trần Canh Niên xách hai cái rương, đó là lễ vật tân hôn mà Lý Chính đã chuẩn bị cho hắn và Lâm Thanh An.

Bên trong là hai bộ quần áo mới và một ít điểm tâm. Quần áo là do Vương Mẫu tự tay làm, điểm tâm thì do Vương Đình Đình mua, còn túi tiền đồng khoảng một lượng bạc thì là do Lý Chính tặng.

Hắn giống như là người nhà mẹ đẻ của Trần Canh Niên, chuẩn bị của hồi môn phong phú cho hắn.

Lâm Thanh An đem những thứ này cùng với sính lễ mình đưa cho Trần Canh Niên mà hắn không chịu nhận cất vào bách bảo túi, lúc này mới ra ngoài cùng Trần Canh Niên và Lâm Ngôn Phong dùng cơm.

Lâm Thanh An, Trần Canh Niên, Trần Nguyệt Đào cùng Lâm Tĩnh và Lâm Ngôn Phong ngồi riêng một bàn nhỏ. Mấy người đang ăn rất ngon miệng thì phía sau đột nhiên có người gọi cậu. Mọi người đều theo ánh mắt cậu quay người nhìn qua.

“A Thanh.”

Vương Thục đang bưng nửa chén rượu, ánh mắt có chút say lờ đờ nhìn cậu.

“A Thanh, chúc ngươi tân hôn vui vẻ!”

Lâm Thanh An đứng dậy, Trần Canh Niên cũng đi theo đứng dậy.

Lâm Thanh An nhàn nhạt đáp lại: “Đa tạ.”

Trên mặt cậu không có quá nhiều cảm xúc, dường như người trước mắt chỉ là một người xa lạ không hề liên quan.

“A Thanh, ngươi đang trách ta sao?” Vương Thục đột nhiên tiến lên một bước muốn lại gần Lâm Thanh An, nhưng Trần Canh Niên đã nhanh hơn một bước kéo cậu về bên mình.

Giận dữ nói: “Vương Thục ngươi muốn làm gì?”

Giọng Trần Canh Niên hơi lớn. Ban đầu khi Vương Thục đến đã có không ít người nhìn qua, lần này càng thu hút nhiều người theo dõi hơn.

Và ở một góc khuất không ai chú ý, Trương Thúy Bình và Chu Thải Hà nhìn nhau, sau đó đứng dậy khoanh tay đi về phía Lâm Thanh An.

Vương Thục vốn đã có chút say, sự tức giận của Trần Canh Niên càng làm cho sự không cam lòng và hối hận trong lòng hắn bùng lên không chút kiêng nể.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Trần Canh Niên, lời lẽ sắc bén nói: “Ta và A Thanh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cho dù các ngươi thành hôn chúng ta vẫn là những người bạn tốt nhất. Thế nào, nói hai câu cũng không được sao?”

“Xin lỗi Vương Thục, mời ngươi đối với phu quân nhà ta nói chuyện tôn trọng một chút!” Lâm Thanh An đôi mắt lạnh băng nhìn về phía Vương Thục, nhấn mạnh từng chữ: “Vương Thục, ngươi không xứng làm bạn của ta.”

Mắt Vương Thục đỏ hoe, kích động nói: “A Thanh, ngươi chính là đang trách ta đúng không? Rõ ràng trước đây chúng ta đã nói tốt…”

“Vương Thục!” Trần Canh Niên kịp thời mở lời cắt ngang lời nói càng lúc càng có chút không đứng đắn của Vương Thục, từng câu từng chữ hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Lúc trước A Thanh cần người bầu bạn nhất thì ngươi ở đâu? A Thanh bị chú thím bức đến mức đâm đầu vào tường thì ngươi lại ở đâu? A Thanh cần ngươi thì ngươi lại ở đâu?”

“Ta… Ta…” Vương Thục bị hỏi đến liên tục lùi về phía sau, ngoài miệng một câu cũng không trả lời được.

Trần Canh Niên nhìn hai hàng nước mắt mèo tè từ từ rơi xuống của hắn, lại lần nữa mở lời thêm đòn: “Là ngươi phụ lòng hắn trước với tư cách bạn bè, cũng là ngươi hèn nhát trước! Nếu ta là ngươi, hôm nay sẽ không mặt mũi nào đến uống ly rượu mừng này!”

Bạch bạch bạch ——

Tiếng vỗ tay vang dội vang lên, Lâm Thanh An kéo cánh tay Trần Canh Niên vẻ mặt sùng bái nói: “Phu quân ta nói hay quá!”

Nói xong còn nghiêng đầu cọ cọ vai Trần Canh Niên, làm nũng tiếp tục khen: “Niên ca huynh sao mà lợi hại quá vậy, ta thích huynh lắm.”

Vừa rồi quá mức kích động, tay Lâm Thanh An đều chụp đau.

Trần Canh Niên cũng nhận thấy được, nắm lấy bàn tay hơi đỏ lên của cậu nhẹ nhàng xoa nắn.

Vương Thục nhìn thấy hành vi thân mật như vậy của hai người, tức đến mức hai mắt trợn ngược lên, suýt nữa ngất xỉu.

Trương Thúy Bình vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn, cố ý cất cao giọng nói âm dương quái khí: “Ai u, thật là xin lỗi Thục tiểu tử ngươi, cháu trai ta cũng không biết bị cái thứ gì nhập vào thân, bây giờ trở nên không biết phân biệt tốt xấu.”

“Đúng vậy, Lâm Thanh An ngươi thật là đồ vong ân phụ nghĩa, trước kia Thục ca nhà ta giúp ngươi làm bao nhiêu việc, bây giờ lại đối xử với hắn như vậy, ngươi còn là người sao?”

Trương Thúy Bình vừa mới dứt lời, một giọng nói chua ngoa theo một người phụ nữ trung niên vội vã chạy từ ngoài sân vào.

Bà ta đỡ lấy nửa thân người Vương Thục, hung hăng nhìn Lâm Thanh An mắng: “Lâm Thanh An ngươi cái đồ sao chổi, ngươi chướng mắt Thục ca nhà ta, Thục ca nhà ta còn khinh thường ngươi!”

Trần Nguyệt Đào vừa mới đứng dậy, liền thấy Lâm Thanh An buông Trần Canh Niên ra, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào mẹ Vương Thục chửi:

“Ngô Hương Mai miệng bà mọc trĩ rồi sao? Đầy miệng mùi phân đừng xông hỏng các hương thân!”

Ngô Hương Mai cũng không cam lòng yếu thế mắng: “Lâm Thanh An ngươi chính là đồ khắc tinh, lão nương đã sớm tìm người xem cho ngươi rồi, ngươi chẳng những khắc chết cha mẹ, sau này ai ở cùng ngươi người đó bị ngươi khắc chết.”

Lâm Thanh An đang định mở lời, ánh mắt đã bị Trương Thúy Bình hấp dẫn qua. Cậu theo cái quay đầu của Trương Thúy Bình nhìn qua, liền thấy Lâm Phán Nhi và Lâm Thiên Hữu cùng Lâm Thiên Tứ nhà Chu Thải Hà đang rủ nhau đi ra khỏi sân.

Chuyện này vốn không kỳ lạ, nhưng kỳ lạ là Chu Thải Hà cũng theo ra ngoài, hơn nữa trước khi ra ngoài còn cùng Trương Thúy Bình nhìn nhau một cái.

Lâm Thanh An lập tức cảm thấy hai người này chắc chắn đang mưu đồ chuyện gì không ra hồn.

Chỉ trong thoáng chốc Lâm Thanh An đã nghĩ ra.

Cậu nheo mắt lại, một ý tưởng trong lòng chợt hình thành.

Lúc này Trần Nguyệt Đào và Ngô Hương Mai đã cãi nhau một trận.

Không có Lâm Thanh An ngăn cản, Trần Nguyệt Đào một tay vỗ bàn, vài bước đi đến bên cạnh Ngô Hương Mai chỉ vào mũi bà ta mắng: “Ngô Hương Mai bà là bắt nạt Thanh ca nhi nhà ta không có người chống lưng sao?”

Ngô Hương Mai giơ tay lên định đánh trả, nhưng giây tiếp theo đã bị Lâm Tĩnh xông tới đâm mạnh ngã xuống đất.

Không có Ngô Hương Mai đỡ, Trương Thúy Bình không giữ chặt Vương Thục, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo té xuống.

Trần Canh Niên một tay kéo Lâm Ngôn Phong về, đứng lên đối với Vương Thục và Ngô Hương Mai đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: “Thím Vương, hôm nay là ngày đại hỉ của tôi và Thanh ca nhi, nếu các người tiếp tục làm loạn thì đừng trách tôi không khách khí. Nắm đấm Trần Canh Niên tôi giáng xuống có thể không muốn mạng người thì khó nói.”

“Ai u, mau đứng dậy đi! Đừng có náo loạn ở đây nữa.”

“Đúng vậy, thím Vương, mau đưa Vương Thục về nghỉ ngơi đi, bà xem bộ dạng hắn thế này đừng xảy ra chuyện gì.”

Các hương thân tiến lên đỡ người dậy, người lời khuyên bảo. Ngô Hương Mai nhìn thấy đứa con trai thua cuộc nằm trên đất đã hồ hồ ngủ say, cũng không tiện ở lại lâu nữa.

Hôm nay bà ta đến đây chính là sợ con trai mình làm ra chuyện ngu ngốc gì, bây giờ say thành cái dạng này thì cũng tốt.

Bà ta tiến lên đỡ Vương Thục, nhưng người say thật sự quá nặng, bà ta căn bản không đỡ nổi.

Bởi vì ngày thường làm người quá tệ, cơ bản chỉ qua lại với Trương Thúy Bình và đám người kia, dẫn đến lúc này cũng không có ai nguyện ý chủ động đi lên phụ giúp một tay.

Ngô Hương Mai kéo nửa ngày cũng kiệt sức, ngồi phịch xuống đất liền bắt đầu la khóc.

“Cái tên cha chết tiệt kia của ngươi cũng như người chết không quản việc, lão nương đã làm cái nghiệt gì mà gả vào loại nhà này…”

Một màn làm ầm ĩ như vậy đúng là điều Trương Thúy Bình mong muốn. Bà ta lén lút nhìn về phía phòng tân hôn của Lâm Thanh An. Nhìn thấy bóng người từ cửa sổ khép hờ, trong lòng càng thêm khẩn trương. Bà ta lặng yên không một tiếng động tiến lên một bước ngăn trở tầm mắt của Lâm Thanh An.

Nhưng vừa mới đứng lên đã bị Lâm Thanh An cười như không cười nhìn chằm chằm. Thân mình Trương Thúy Bình có chút không ngăn được run rẩy. Bà ta cố gắng trấn an bản thân Lâm Thanh An nhất định sẽ không phát hiện.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Thanh An liền đột nhiên mở lời gọi Trần Canh Niên.

“Niên ca, ta về phòng lấy chút đồ vật, huynh xem.”

“Được!” Trần Canh Niên cũng không hỏi nhiều, càng không phát hiện ra điều gì không thích hợp.

Lâm Thanh An vừa mới bước được một bước, Trương Thúy Bình đã tiến lên vài bước ngăn cậu lại, đột nhiên nở một nụ cười bị quỷ ám hỏi: “Thanh ca nhi, ngươi ăn trước chút đồ vật đi! Lấy cái gì thì lát nữa đi, ngươi xem ngươi đã bận cả ngày rồi, lót dạ trước đi lót dạ đi.”

Điều này khiến tất cả mọi người ở đây đều không bình tĩnh.

Trương Thúy Bình đây là bị cái gì nhập vào người không thành.

Trần Canh Niên cũng cảnh giác đánh giá Trương Thúy Bình.

Lâm Thanh An lại không để ý đến bà ta, giơ tay chỉ vào cửa sổ phòng tân hôn hô to: “Trong phòng có trộm!”

Trong nháy mắt, Trần Canh Niên và mấy hán tử trong sân đều chạy về phía phòng tân hôn.

Lâm Thanh An cũng chạy tới lấy chìa khóa mở cửa, nhưng lúc này đã có người dẫn đầu mở cửa sổ ra.

“Lâm Thiên Hữu, Lâm Phán Nhi, Lâm Thiên Tứ? Sao lại là các ngươi?” Lâm Tĩnh kéo dài giọng, “Các ngươi cư nhiên đang trộm đồ!”

Mỗi chữ của Lâm Tĩnh đều vang vọng trong sân, mọi người đều nghe rõ ràng.

back top