Chương 3: Bách Bảo Túi
Lâm Thanh An cẩn thận nhớ lại một lượt, xác định trong túi trước đây không hề có cái suối nước nóng này. Cậu ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ vỗ mặt nước. Một luồng khí ấm áp tức khắc nhảy múa từ ngón tay lan truyền khắp cơ thể, khiến cả người cậu tỉnh táo sảng khoái, ngay cả vết thương trên trán cũng không còn đau đớn như trước.
Lâm Thanh An nhìn quanh một vòng rồi mới thấy đối diện suối nước có dựng một tấm bia đá, trên đó khắc hai chữ to sơ sài: Linh Tuyền.
Nhìn thấy hai chữ này, Lâm Thanh An chợt nhớ đến những cuốn tiểu thuyết cậu đọc để giết thời gian trước khi lên núi. Trong sách không có giả thuyết xuyên không này, nhưng có sự kiện thức tỉnh dị năng, đủ mọi kiểu. Chẳng lẽ suối Linh Tuyền này…
Một ý tưởng táo bạo nhanh chóng hình thành trong đầu. Lâm Thanh An vội vàng chạy về khu tạp vật, ngồi xổm xuống và lục lọi tìm kiếm.
Rất nhanh, cậu tìm thấy một chiếc gương trong đống tạp vật, là loại thường dùng để cạo râu.
Lâm Thanh An giơ gương lên, nương theo ánh sáng tím mà ngơ ngẩn nhìn người trong gương. Tóc dài đen nhánh xõa xuống trên bộ tang phục vải thô màu trắng, trên băng gạc quấn trán còn rỉ ra vài vệt máu lấm tấm.
Cậu liền giật mạnh miếng vải trắng băng bó vết thương ra, dùng tay chạm vào, quả nhiên…
Vết thương ghê người lúc nãy đã không còn đau như trước, và miệng vết thương đang có xu hướng lên da non đóng vảy chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi. Điều này khác hẳn với một vết thương mới bị từ sáng, nếu là bình thường thì ít nhất cũng phải dăm bữa nửa tháng mới lành.
Nói không kinh ngạc là nói dối, miệng Lâm Thanh An há hốc đủ để nhét lọt một quả trứng gà.
Sau một lúc, cậu mới dần dần lấy lại tinh thần.
“Trời đất ơi là trời đất ơi!”
Lâm Thanh An mừng đến mức có chút luống cuống, trong lòng vừa kích động lại vừa sợ hãi. May mắn là vừa rồi cậu chỉ để tay trong nước một lát, nếu để lâu hơn, vết thương mà lành hẳn thì cậu phải giải thích với mọi người thế nào.
Lâm Thanh An suy nghĩ rồi quay lại chỗ Linh Tuyền. Nhìn bãi nước suối, cậu lập tức nghĩ đến vị hôn phu còn chưa cưới, không biết nước này có thể chữa khỏi chân tật của hắn không.
Nhìn cái Linh Tuyền này không hề có bất kỳ hướng dẫn sử dụng nào, Lâm Thanh An cũng rất nhanh chấp nhận.
Cái này mà đặt ở thời hiện đại, đó chính là sản phẩm ba không mà người già thích mua nhất.
Nhưng khi nó xuất hiện ở đây, Lâm Thanh An tự nhiên không dám xem thường.
Liên tiếp những chuyện thần kỳ đã hoàn toàn làm tiêu tan ý nghĩ cảnh giác và nghi ngờ của cậu. Hiện tại, dù có đột nhiên xuất hiện một vị thần tiên, cậu cũng không thấy bất ngờ.
“Ca?”
Tiếng gọi kèm theo tiếng vọng bất ngờ khiến Lâm Thanh An tỉnh táo lại.
Đó là giọng của Lâm Ngôn Phong. Chẳng lẽ em ấy cũng đi theo vào đây?
Nhưng sau một tiếng gọi lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Lâm Thanh An tự biết không nên ở lâu, đi đến khu rau khô lấy một ít mộc nhĩ rồi chuẩn bị quay về.
Cậu vốn nghĩ rằng sẽ có một cánh cổng để trở về, nhưng không ngờ ý nghĩ muốn quay lại vừa xuất hiện, cả người cậu liền bị một luồng khí cuốn đi.
Khi cậu mở mắt ra thì nhìn thấy hàng rào tre.
Cậu đã trở lại, vẫn nằm trên giường như vừa nãy, chẳng qua trong tay có thêm một vật: một nắm mộc nhĩ nhỏ.
Lâm Thanh An vui mừng đến mức muốn hét toáng lên.
Quả nhiên có thể mang đồ vật về, vậy điều đó có nghĩa là sau này cậu và Lâm Ngôn Phong dù thế nào cũng sẽ không phải chịu đói, hơn nữa với sự hỗ trợ của Linh Tuyền, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Thật là trời xanh có mắt mà!
“Ca ca, em sẽ không bao giờ được gặp lại cha mẹ…”
Tiếng khóc đứt quãng làm gián đoạn sự phấn khích của Lâm Thanh An. Cậu đột nhiên ngồi dậy, giấu đồ vật dưới chăn rồi bước xuống giường đi về phía Lâm Ngôn Phong.
Cậu vốn tưởng Lâm Ngôn Phong đã tỉnh lại và đang đau khổ, nhưng khi vén màn trúc lên, cậu thấy Lâm Ngôn Phong vẫn đang ngủ, miệng lẩm bẩm nói chuyện, nước mắt không ngừng chảy vào gối, thân hình gầy gò cũng co giật không ngừng vì nức nở.
Thì ra là đang nằm mơ…
Lâm Thanh An dừng bước một lúc lâu mới lại nhẹ nhàng đi tới, cuối cùng ngồi xuống mép giường Lâm Ngôn Phong.
Cậu giơ tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy, rồi vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai đầu mày của Lâm Ngôn Phong, từng chút từng chút vỗ mu bàn tay em, làm theo động tác bà nội đã từng dỗ dành cậu.
Mỗi cái vỗ của Lâm Thanh An đều mang hình bóng của bà nội. Cậu vụng về nhẹ nhàng vỗ cánh tay Lâm Ngôn Phong, giống như bà nội cũng đã từng vỗ cậu.
Đã bao lâu rồi cậu không gặp bà nội.
Trọn vẹn mười hai năm.
Cửa sổ phòng luôn để một khe hở nhỏ thông gió. Gió lạnh nhè nhẹ luồn qua hàng rào tre mang đi nỗi nhớ thương đang rơi chậm rãi của Lâm Thanh An. Gió tháng hai mang theo hương cỏ xanh, thúc đẩy vạn vật trên đại địa tái sinh, làm cho đất đai hoang vu được hồi sinh, nhưng cũng khiến gỗ mục khô cằn khó mà gặp lại mùa xuân.
Luồng gió này thổi qua Lâm gia thôn, lượn lờ hồi lâu trên không, cho đến khi hoàn toàn thổi đi không khí bi thương mới thổi tới chân núi sau thôn, nơi có độc nhất một căn nhà tranh đứng lặng giữa rừng lúa mạch xanh tươi.
Ngôi nhà tranh tựa lưng vào núi mà xây, giống như một chiến sĩ dũng cảm, lặng lẽ bảo vệ sự bình yên của ngôi thôn này.
Căn nhà tranh có hình dạng gần giống nhà Lâm Thanh An, nhưng diện tích chiếm đất lại lớn hơn một chút. Vì là thợ săn, Trần Canh Niên thường mang về đủ loại động vật, gà rừng từ trong núi, chỉ riêng chuồng nuôi súc vật đã gần bằng căn nhà.
Trần Canh Niên vừa về đến nhà liền bắt đầu bận rộn cho lợn ăn, cùng với một số gà rừng và thỏ hoang, còn có hai con dê núi mới mua về không lâu.
Tháng hai trời vẫn còn lạnh, gia cầm quen ăn đồ nấu chín trong mùa đông, cho nên dù là những ngày này cũng vẫn phải nấu chín mới cho ăn.
Trần Canh Niên bận rộn khoảng hai canh giờ mới rảnh rỗi.
Hắn phủi bụi trên quần áo, tiện tay vỗ vỗ lớp lông vàng óng dính bẩn của Bách Phúc.
Bách Phúc chạy vòng quanh chân hắn, vui vẻ không ngừng.
Bách Phúc là con chó ta lông vàng mà Trần Canh Niên nhặt được lần nọ đi trấn trên bán thịt rừng. Lúc đó nó nhỏ gầy nằm bên đường, trên người có rất nhiều vết thương, xung quanh ruồi bọ bu đầy. Trần Canh Niên thấy đáng thương liền mang chó về.
Sau khi về, hắn tốn ít bạc nhờ Thẩm lang trung trong thôn xem bệnh. Mẹ Trần đặt tên nó là Bách Phúc, hy vọng nó có được phúc khí vô tận, khỏe mạnh trưởng thành.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua, Bách Phúc năm nào đã lớn lên cao lớn oai vệ dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của họ, bộ lông vàng bóng mượt, lại còn rất thông minh linh tính.
Trần Canh Niên xoa loạn bộ lông trên người Bách Phúc, lúc này mới đứng dậy bước ra khu vườn rau ngoài sân. Mẹ hắn, Trần Nguyệt Đào, đang cắt cải trắng còn ăn không hết.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Trần Canh Niên nhặt lên những lá cải bị hư trên mặt đất.
“Chuyện gì thế con?” Trần Nguyệt Đào không ngẩng đầu, tiếp tục cắt rau.
“Con muốn thành thân.”
“À?” Trần Nguyệt Đào giật mình đột nhiên đứng lên. Không biết là do ngồi xổm lâu quá hay bị kinh ngạc, vừa đứng lên chưa kịp hỏi đối phương là ai thì thân thể đã loạng choạng suýt ngã.
Trần Canh Niên vội vàng tiến lên đỡ lấy mẹ. Trần Nguyệt Đào nắm chặt cánh tay hắn, kích động hỏi: “Thành thân? Với ai?”
Trần Canh Niên nói từng chữ một: “Lâm Thanh An, con cả nhà chú Vĩnh Thành.”
“Thanh ca nhi à, được, đứa bé đó lớn lên tuấn tú, cũng rất hiểu chuyện.”
Trần Nguyệt Đào theo bản năng nhớ đến Lâm Thanh An. Nhưng nói xong mới thấy có gì đó không ổn.
“Cha con Vĩnh Thành và thím nó vừa mới mất, nó nào có tâm tư nghĩ đến chuyện này.”
“Hơn nữa, hai đứa ngày thường không nói chuyện với nhau, sao lại đột nhiên muốn thành thân?”
Trần Nguyệt Đào không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bà chỉ nhớ sáng nay con trai bà sớm đã đi giúp đỡ, gần trưa mới về, chuẩn bị đi trấn trên lấy cho bà một thang thuốc đau dạ dày. Nhưng đi không bao lâu liền quay lại, hơn nữa trong tay không có thuốc, còn có vẻ ấp úng.
Lúc đó bà cũng không nghĩ nhiều. Hiện giờ xem ra, khẳng định là trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao người già ăn muối còn nhiều hơn người trẻ đi đường, chỉ cần phân tích một chút liền nhận ra sự mờ ám bên trong.
Trần Canh Niên buông Trần Nguyệt Đào ra, im lặng lùi lại vài bước, lúc này mới nói từng câu từng chữ: “Con và Thanh ca nhi đã nói chuyện rồi, con sẽ đến ở rể nhà cậu ấy.”
“Cái gì?” Trần Nguyệt Đào vừa đứng vững thân thể lại loạng choạng lần nữa. Trong đầu như nổ một tiếng sét lớn khiến đầu óc bà ong lên.
Thế nhưng Trần Canh Niên còn nghiêm trang bổ sung: “Ngày mai chúng con sẽ đến chỗ Lý Chính làm giấy chứng nhận, rồi về xem ngày làm hôn sự.”
Trần Nguyệt Đào hoàn toàn phản ứng lại, cầm cây cải trắng trong tay ném thẳng vào Trần Canh Niên. Trần Canh Niên không né tránh, đầu cải trắng đầy bùn đất bốp một tiếng, không lệch chút nào trúng ngay mũi hắn. Lập tức, mũi và miệng hắn đều dính đầy bùn đất.
Bách Phúc cuống quýt nhảy chồm chồm lên người Trần Canh Niên. Trần Canh Niên giơ tay phủi đi bùn đất trên mặt, vẻ mặt không hề thay đổi.
Trần Nguyệt Đào cũng không ngờ đứa con bất hiếu này lại không chịu né tránh. Trong lòng bà tuy đau xót, nhưng càng đau lòng hơn.
Vất vả nuôi lớn con trai lại muốn đi làm rể phu cho người khác, bà làm sao có thể chấp nhận. Hơn nữa…
Trần Nguyệt Đào vốn sinh ra đã tinh tế nhỏ nhắn, dù tuổi đã cao nhưng dung mạo vẫn còn nét đẹp. Đôi mắt phượng xinh đẹp chứa đầy nước, muốn rơi mà không rơi. Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Trần Canh Niên mềm nhũn.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc.
“Mẹ, tuy nói là ở rể, nhưng nhà chúng ta ở gần nhau như vậy, con sẽ đưa Thanh ca nhi về đây ở cả hai bên. Mẹ cũng có thể qua ở cùng chúng con.” Trần Canh Niên né tránh giọt nước mắt cuối cùng của mẹ ruột, giọng khàn khàn nói: “Mẹ, nếu con không cứu cậu ấy, cậu ấy ngay cả nhà cũng không còn…”
Trần Nguyệt Đào giơ tay lau nước mắt, không nói gì nữa, chỉ tiếp tục ngồi xổm xuống nhặt cải trắng trên mặt đất.
Trần Canh Niên đi qua giúp mẹ.
Hai mẹ con không ai nói thêm lời nào. Trần Canh Niên biết, để chấp nhận chuyện này cần có thời gian.
Hắn biết mình bất hiếu, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn Lâm Thanh An mặc kệ.
Thật ra trên đường trở về, hắn cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ đến việc nói với mẹ thế nào, cũng nghĩ đến việc Lý Chính có chịu đóng dấu không. Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không nghĩ đến việc mình có hối hận hay không.
Bấy nhiêu năm, Trần Canh Niên chưa từng động lòng với ca nhi hay cô nương nào, ngay cả với Lâm Thanh An cũng không. Nhưng hôm nay, không hiểu sao, hắn lại không thể rời bước trước người có vẻ quyết tuyệt như vậy.
Và cả cái nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia nữa, khiến hắn chỉ cần nhắc đến hai chữ Lâm Thanh An là tim lại không ngừng đập nhanh hơn.
Rau củ được cho hết vào sọt, Trần Canh Niên ngồi xổm xuống để vác. Trần Nguyệt Đào từ phía sau đỡ sọt, giúp hắn không bị đau lưng.
Trần Canh Niên cõng cải trắng đi phía trước, Trần Nguyệt Đào cầm liềm đi theo sau.
Bấy nhiêu năm qua, hai mẹ con chưa từng giận nhau như thế. Trần Canh Niên rất hiểu chuyện, Trần Nguyệt Đào cũng chưa từng đánh mắng con cái. Cuộc sống tuy có khổ chút, nhưng đặc biệt ấm áp.
Cả một buổi chiều, Trần Nguyệt Đào không nói thêm lời nào. Trần Canh Niên gọi bà rất nhiều lần nhưng bà không trả lời. Hắn biết bà rất giận, nhưng thật sự không có cách nào khác.
Sau bữa tối, mẹ Trần đi ngủ sớm. Trần Canh Niên dọn dẹp chén đũa xong, ngồi bên bàn một lúc mới gõ cửa phòng mẹ.
Gõ hai tiếng liên tiếp nhưng vẫn không có bất kỳ hồi âm nào. Hắn nuốt khan, cố gắng mở lời sau khi đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần.
“Mẹ, đây là lần đầu tiên con muốn một người như vậy.”
