Chương 46: Trồng Khoai Tây
Lâm Vĩnh Tân tuy cũng khó thở vì tức, nhưng vẫn bình tĩnh hơn không ít. Nhìn thái độ của Lâm Tĩnh như vậy, hắn đã hiểu rõ người này căn bản là cố tình làm khó hai vợ chồng họ.
Nhưng nếu Lâm Tĩnh thật sự không mua, thì số hương xuân họ hái được sẽ biến thành một đống rác rưởi vô dụng.
Bởi vì hôm nay họ đã thử qua, trừ quán ăn Cẩm Vân, không có nơi nào thu cái thứ quỷ quái này.
Thấy Lâm Tĩnh lui về sau hai bước, có vẻ định quay vào sân, Lâm Vĩnh Tân cũng bất chấp thể diện, vội vàng mở miệng hô: “Một đồng thì một đồng!”
Lâm Tĩnh dừng bước chân, Lâm Vĩnh Tân tiếp tục nói: “Một đồng cũng được, cân đi!”
Chu Thải Hà vừa định lên tiếng đã bị Lâm Vĩnh Tân vỗ mạnh một cái lên vai cảnh cáo, âm thanh vừa định phát ra đã bị đánh bật vào bụng.
Lâm Tĩnh quay đầu lại nhìn hai người, thở dài một hơi, ra vẻ miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, nếu đều là người cùng thôn thì ta coi như làm việc thiện, nhưng sau này đừng mang tới nữa, ta không thu đâu.”
Lâm Vĩnh Tân và Chu Thải Hà uất ức vô cùng, trong lòng không ngừng thầm rủa: Về sau nghèo chết cũng không làm mấy thứ này, khổ cực hái được hai ngày, trên tay bị cắt vô số vết đỏ, vốn tưởng rằng nhờ việc nghe lén được hôm đó có thể kiếm chút đỉnh, không ngờ a…
Chính lúc này, Lâm Vĩnh Tân đã suy đi tính lại mới biết họ đã bị Lâm Thanh An gài bẫy rồi.
Mà Chu Thải Hà lại vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp.
Sau khi lựa chọn, cuối cùng Lâm Tĩnh lấy giá ba mươi đồng để mua đi ba mươi cân hương xuân của Chu Thải Hà.
Chu Thải Hà và Lâm Vĩnh Tân xám xịt bỏ đi. Lâm Tĩnh nhìn đống hương xuân trong sân, trong lòng vui như nở hoa.
Kiếm lời quá rồi!
Liễu Lả Lướt nhìn những cây hương xuân héo úa đó, có chút lo lắng hỏi: “Cái này trông đều héo rồi, ngươi chắc chắn người ta còn thu không?”
Lâm Tĩnh búng tay một cái dứt khoát nói: “Cái này, A Thanh có cách.”
Nói xong liền cười thần bí, sau đó đem tất cả hương xuân làm theo lời Lâm Thanh An mà trải lên thân lúa, rồi từ trong phòng lấy ra thùng nước vác đi nhà Trần Canh Năm.
Đến trước mặt Lâm Thanh An và những người khác, nàng trước sau kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, Lâm Tĩnh sung sướng không thôi.
Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào đều cười không ngớt.
Trần Canh Năm vỗ vỗ cái vai đang nhấp nhô vì đắc ý của Lâm Tĩnh, đánh giá nói: “Ngươi còn đừng nói, cái dáng vẻ này của ngươi thật sự có chút phong thái của người làm ăn.”
Vốn dĩ chuyện không hài hước đến thế, nhưng câu nói của Trần Canh Năm cộng thêm biểu cảm của anh, mấy người lại bị chọc cười ha hả.
Sau một hồi, Lâm Tĩnh mới gánh một gánh nước trở về nhà. Về đến nhà, nàng làm theo lời Lâm Thanh An mà rắc nước ba lần lên hương xuân. Không biết có phải ảo giác không, nàng thế mà cảm thấy lúc rắc lần cuối cùng thì hương xuân thật sự tươi mới hơn rất nhiều.
Lâm Tĩnh sau khi trở về, Lâm Thanh An liền cùng Trần Canh Năm vén lớp rơm rạ phủ khoai tây lên. Cỏ vừa mới bị vén lên một góc liền nhìn thấy mầm non mới nhú ra.
Trần Canh Năm nhanh chóng vén lên nhiều hơn, sau đó liền thấy củ khoai tây không chỉ nảy mầm mà còn mọc cả lá.
Gần hai ngày thời gian, chuyện này quả thực quá thần kỳ.
Đắp rơm rạ lại xong, Lâm Thanh An vỗ vỗ tay, nói: “Ngày mai là có thể trồng.”
Trần Canh Năm gật đầu: “Ừm, vậy sáng mai ta đi gọi những bà con cô bác hai ngày này giúp xới đất, chúng ta tranh thủ một ngày trồng xong.”
Trần Canh Năm lại mở miệng nói lên mối lo của mình: “Trồng xong nhanh chóng chúng ta phải nghĩ cách đem ba con gấu trong túi đi bán, thời gian lâu rồi máu đọng lại sau sẽ khó che giấu.”
Lâm Thanh An cũng nhớ tới chuyện này. Tuy túi có thể bảo quản đồ ăn lâu dài, nhưng vết thương sẽ thay đổi theo thời gian, khó tránh khỏi sẽ khiến người tinh ý nhận thấy điều gì đó.
Mảnh đất quyết định trồng khoai tây hai ngày này đã thuê người dọn dẹp ra, thuận tiện cũng xới mảnh đất trồng khoai lang ra. Dây khoai lang Trần Nguyệt Đào đã sớm chuẩn bị xong, cho nên tranh thủ ngày mai người đông có thể trồng cùng lúc.
Hôm nay A Mãnh đi trấn trên xem qua, cửa hàng trang trí xong còn cần một thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này họ có thể yên tâm xử lý những việc xung quanh.
Ngày thứ hai, Lâm Thanh An dậy thật sớm. Ăn xong cơm sáng, cả nhà đều đi ra đất.
Hắn phải hướng dẫn mọi người cách trồng khoai tây.
Đất dưới chân núi là đất đen, tơi xốp vô cùng, rất thích hợp để trồng cây lấy củ.
Lâm Thanh An lấy cái cuốc xới đất thành những luống dài, sau đó mọi người đều làm theo.
Sau đó lại rải phân tro vào những rãnh đã đào, lại đem khoai tây đã nảy mầm úp mầm xuống đặt song song, cuối cùng phủ một lớp đất mỏng lên.
“Có phải đặt ngược không?” Có người nhịn không được lên tiếng thắc mắc cách Lâm Thanh An đặt khoai tây.
Lâm Thanh An lại cười giải thích: “Không ngược, trồng như vậy năng suất khoai tây sẽ cao hơn.”
Đây chính là phương pháp bà nội hắn dạy, trước kia khoai tây nhà hắn năng suất luôn cao hơn nhà mọi người trong thôn.
Mọi người tuy vẫn hơi khó hiểu, nhưng cũng không phản bác. Họ là chủ nhân, làm tốt công việc để nhận tiền công là được, còn những thứ khác mặc kệ!
Đoàn người phân chia công việc bắt đầu làm, tất cả đều làm theo những gì Lâm Thanh An đã làm.
Đến cuối cùng khi trồng khoai lang, Lâm Thanh An cũng tham gia vào.
Hắn đi qua, từ tay Trần Nguyệt Đào lấy dây khoai lang: “Mẹ, năm nay chúng ta dùng một phương pháp trồng khác.”
Trần Nguyệt Đào còn chưa kịp hỏi liền thấy Lâm Thanh An cầm một dây khoai lang thật dài đặt dọc theo rãnh đất rồi vùi xuống.
“Thật ra dây khoai lang không cần cắt ra, cứ đặt dài như vậy, về sau khi đào củ sẽ rất dễ đào, năng suất cũng sẽ cao hơn.”
Hắn vừa nói vừa đắp đất lên. Một dây chiếm một khoảng dài, lớp đất ngoài nhú từng mảng lá cây.
“A Thanh, cách này thật sự có thể sống sao?”
Trần Nguyệt Đào tuy biết Lâm Thanh An sẽ không nói dối, nhưng vẫn có chút lo lắng. Dù sao loại phương pháp này nàng chưa dùng qua lần nào, đây là lương thực, nhỡ đâu…
Nàng nghĩ đến đó liền vô thức nhớ lại những ngày tháng đói kém trước kia, lòng sợ khoai lang không ra củ được.
“Yên tâm đi mẹ, tin con, thu hoạch nhất định sẽ vượt ngoài dự đoán của mẹ.”
Thấy Trần Nguyệt Đào còn có chút bán tín bán nghi, giọng Trần Canh Năm từ xa truyền đến.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm tin tưởng A Thanh đi, phu lang của con lợi hại lắm!”
Trần Canh Năm đối với Lâm Thanh An là lòng đầy sùng bái, vừa dứt lời, các thím trong ruộng liền cười ồ lên trêu chọc.
Lâm Thanh An có chút ngượng ngùng, bất quá nhìn bộ dạng mồ hôi đầy đầu của Trần Canh Năm cũng không làm bộ, ngược lại lấy hết can đảm đối với Trần Canh Năm gọi lớn từ xa.
“Anh Năm nhà con cũng siêu lợi hại!”
“Ha ha ha…”
Trong nháy mắt, trong ruộng rộ lên tiếng cười lớn.
Có chị dâu cùng thế hệ thích đùa thậm chí còn hỏi lớn Lâm Thanh An: “A Thanh này, ngươi nói xem anh Năm nhà ngươi lợi hại như thế nào… Ha ha ha ——”
Lâm Thanh An lúc đầu còn chưa kịp hiểu có gì không ổn, đang định trả lời chị dâu kia, liền nghe Trần Nguyệt Đào ở bên cạnh kéo hắn, ngắt lời: “Được rồi, mẹ nghe con, việc trong ruộng giao cho họ là được rồi, con cùng mẹ về nấu cơm đi.”
Hôm nay trời khá nắng, mỗi người đều bị phơi đến mồ hôi đầm đìa.
Lâm Thanh An lắc đầu: “Mẹ, con không về đâu, con ở đây trông chừng, đừng để lát nữa có bước nào làm sai.”
Trần Nguyệt Đào nghĩ cũng phải, bỏ ra nhiều tâm sức như vậy thì nên trông coi. Bà đứng dậy dặn dò: “Vậy con nhớ không được quá mệt, chỉ cần nhìn là được, còn lại để anh Năm cùng các thím làm.”
“Vâng vâng, con biết rồi mẹ.”
Trần Nguyệt Đào lúc này mới cõng rau lợn vừa cắt được trở về nhà.
Trần Nguyệt Đào về nhà không bao lâu, Liễu Lả Lướt liền đi lên giúp đỡ. Đối với Liễu Lả Lướt, Trần Nguyệt Đào cũng nhanh chóng thân thiết, không xem nàng là người ngoài, cùng nhau bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Đến giờ ăn cơm, đoàn người vừa bước vào sân đã nghe thấy mùi thịt thơm nức.
Lại nhìn thấy trên bàn một bát thịt lớn thì mấy người đều sửng sốt, họ không thể ngờ nhà cậu Năm này không chỉ cung cấp cơm ăn, hơn nữa còn có thịt ăn.
Trần Nguyệt Đào nhiệt tình mời chào mọi người: “Không cần khách sáo, mọi người cứ tự nhiên ăn đi.”
Mấy người người nhìn ta ta nhìn ngươi, nhưng không ai động đũa.
Lâm Thanh An không để ý nhiều như vậy, đói đến bụng réo. Chưa kịp duỗi đũa gắp thức ăn thì Trần Canh Năm đã gắp rất nhiều cho hắn, hắn ăn ngấu nghiến.
Nhìn hắn ăn ngon miệng như vậy, những người khác nuốt nước miếng, cũng lần lượt bắt đầu dùng bữa.
Lúc đầu còn rất giữ kẽ, nhưng rất nhanh liền quên hết.
Bởi vì món thịt thỏ kho tàu Liễu Lả Lướt làm thật sự quá ngon!
Điểm này A Mãnh có quyền phát biểu nhất, không đúng, còn có Bách Phúc.
Hai ngày này nó và con chó đều không có việc gì liền xuống nhà người ta ăn chực, một ưng một chó đã sớm bị dạ dày bị Liễu Lả Lướt chinh phục.
Cho dù là rau xanh, chỉ cần là Liễu Lả Lướt làm đều ăn thấy ngon miệng vô cùng.
Ăn cơm trưa xong, Trần Canh Năm lại dẫn người đi ra ruộng. Lần này Lâm Thanh An không đi theo nữa.
Những gì hắn cần dặn dò đều đã giao phó cho Trần Canh Năm, cho nên có thể thảnh thơi hơn.
Không phải hắn lười, là hắn thật sự rất sợ làm đồng, trước kia đi theo bà nội mệt rã rời, hiện tại hắn chỉ muốn nghỉ ngơi.
Ba người thu dọn xong bát đũa thì không có gì để làm. Trần Nguyệt Đào ngồi không yên không biết lại đi bận rộn chuyện gì. Trong sân chỉ còn lại Lâm Thanh An và Liễu Lả Lướt, cùng với hai con vật lười biếng nằm ngủ trưa trong ổ chó là A Mãnh và Bách Phúc.
Liễu Lả Lướt nói đến chuyện hương xuân.
“Hôm qua A Tĩnh rắc nước lên hương xuân xong, hôm nay tỉnh dậy thì hương xuân tươi như mới hái từ trên cây xuống vậy, rất tươi.”
“Ha hả, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Lâm Thanh An đánh trống lảng.
Liễu Lả Lướt lén lút nhìn chằm chằm Lâm Thanh An vài giây, sau đó lại chuyển đề tài sang Bách Phúc.
Nàng cảm thán nói: “Con Bách Phúc này cũng kỳ lạ, mới hai ba ngày mà chân đã phục hồi như chưa từng bị thương vậy.”
Thật ra Liễu Lả Lướt không chỉ chú ý tới Bách Phúc, còn có Trần đại nương. Vết cào trên mặt và tay bà gần như chỉ còn lại một ít vết đỏ nhạt, càng giống như vết sẹo sau khi bong vảy.
Nhưng rõ ràng mới qua hai ba ngày thôi mà.
Nàng tò mò hỏi Lâm Thanh An: “A Thanh, các ngươi có loại thuốc thần kỳ nào sao?”
Lâm Thanh An và Liễu Lả Lướt liếc nhau, nhìn đôi mắt to thật thà của nàng, tức khắc cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng bịa ra một lý do.
“À, anh Năm không phải thường xuyên lên núi đi săn sao? Vì hay bị thương, lần nọ quản sự quán ăn Cẩm Vân thấy liền tốt bụng cho anh ấy một lọ thuốc, chắc là thuốc đó tốt.”
Liễu Lả Lướt ngưng lại một lát, mới gật đầu nói: “Quản sự quán ăn Cẩm Vân đó thật đúng là người tốt.”
Lâm Thanh An thuận theo nói: “Ừm, nếu không anh Năm cũng sẽ không giao dịch với họ nhiều năm như vậy.”
Hai người trò chuyện rôm rả. Trò chuyện một hồi, Lâm Thanh An liền mơ màng ngủ gật trên ghế tre. Liễu Lả Lướt thấy thế cũng không nán lại lâu, đứng dậy cầm một tấm chăn mỏng đắp lên người hắn, sau đó chào Trần Nguyệt Đào rồi về nhà.
Lâm Tĩnh đã ra khỏi nhà từ sớm, cũng không biết lúc này đã về chưa.
