NGƯỜI CHỒNG NGỐC CỦA NHÀ THỢ SĂN

Chap 49

Chương 49: Trưởng Huynh Như Cha

 

Chỉ một thoáng bọt nước văng khắp nơi, mọi chuyện đến quá đột ngột. Hắn loạng choạng vài cái, bị sặc mấy ngụm nước suối linh thiêng lớn, sau cùng mới nhớ ra việc mình biết bơi.

Sau đó liền bắt đầu trình diễn cái tư thế bơi chó kia.

A Mãnh phóng thân lên bờ, rung rung cánh để rũ bỏ vệt nước, sau đó tìm một cái ghế đá nhỏ tao nhã ngồi xuống thưởng thức Lâm Thanh An bơi chó.

Lâm Thanh An tốn rất nhiều sức mới bơi lên được. Nước suối linh thiêng nhìn qua không sâu, nhưng thật ra đã cao quá đầu người trưởng thành. Chỉ là vì nó quá trong vắt, nên không nhìn ra được độ sâu.

Lâm Thanh An không kịp quản cái bụng đang cồn cào, đứng dậy liền chạy về phía A Mãnh.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Hắn ngồi phịch xuống trước mặt A Mãnh, toàn thân ướt sũng, mái tóc dài dán chặt vào da đầu, cả người tả không hết sự thê thảm.

A Mãnh liếc hắn vài cái, thấy cái bộ dạng quỷ quái của hắn mà vẫn một lòng nghĩ đến chuyện của nó, trong lòng cũng không còn tức giận như vậy.

“Ngươi nói chuyện đi sư huynh! Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại như vậy, trước kia không phải đều còn tốt sao?”

Lâm Thanh An nhất thời biến thành mười vạn câu hỏi vì sao, nói xong liền định ra tay đi bắt A Mãnh. A Mãnh vội vàng rụt về sau.

“Có chuyện thì nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân, lát nữa anh Năm nhà ngươi về thì khó nói lắm.”

Vị sư huynh tích chữ như vàng mấy ngày qua rốt cuộc lại bắt đầu đùa giỡn với hắn. Trái tim đang căng thẳng của Lâm Thanh An nháy mắt thả lỏng, khóe mắt cũng theo đó mà đỏ lên.

Nhìn hắn như vậy, A Mãnh cũng không tiện tiếp tục giả vờ lạnh lùng. Nói gì thì nói, hai người họ cũng là người thân thiết nhất của nhau, không nỡ nhìn thấy hắn khổ sở.

“Thôi được rồi.” A Mãnh ngẩng đầu cao ngạo, lấy một tư thế mà nó cho là ngầu nhất nói: “Lần trước lên núi đi săn ta đã phát hiện không thích hợp, mới đầu chỉ hơi mờ ảo, sau đó thì hoàn toàn không dùng được.”

Lâm Thanh An vừa mới mấp máy môi thì A Mãnh đã tiếp tục nói: “Nghĩ tới nghĩ lui đều không ra nguyên do, sau này ta rốt cuộc cũng nghĩ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?” Lâm Thanh An đầy mặt nôn nóng.

A Mãnh thập phần thong dong nói ra hai chữ.

“Hỏa hoạn.”

Lâm Thanh An cũng như là bị chỉ số thông minh đột nhiên thức tỉnh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi là nói…”

“Đúng vậy!” A Mãnh tiếp nhận suy đoán của Lâm Thanh An, gọn gàng dứt khoát nói: “Bởi vì ta đã mang sinh vật không nên xuất hiện trong Bách Bảo Túi vào, cho nên phải chịu sự trừng phạt xứng đáng.”

Gương mặt Lâm Thanh An nháy mắt xụ xuống, biểu cảm trên mặt biến hóa kỳ lạ.

Cuối cùng tóm lại chỉ có thể dùng nhân sinh vô nghĩa để hình dung.

“Cho nên A Thanh…” A Mãnh đột nhiên ngơ ngác nhìn về phía Lâm Thanh An, dừng lại một lát sau mới chân thành nói: “Chúng ta nên thuận theo thiên mệnh, đây là trừng phạt cũng là cảnh cáo. Có lẽ cũng là vô hình trung cứu vớt chúng ta. Về sau hạn chế để người khác biết đến sự tồn tại của Bách Bảo Túi, bằng không nhất định sẽ mang đến đại tai nạn cho chúng ta.”

A Mãnh chưa từng nghiêm túc như vậy, và cũng là lần đầu tiên gọi hắn là A Thanh, đủ để chứng minh chuyện này quan trọng đến mức nào.

“Ừm!” Lâm Thanh An gật đầu thật mạnh: “Ta về sau nhất định sẽ cẩn thận.”

Lâm Thanh An trong lòng khó chịu đến cực điểm, nhân lúc A Mãnh không chú ý liền một tay ôm nó vào lòng.

“Làm gì!”

A Mãnh giãy giụa vài cái cũng vô ích, nghe thấy tiếng nức nở nhỏ truyền đến thì nó dừng giãy giụa, mặc kệ nước mắt Lâm Thanh An từng giọt rơi vào lông chim xinh đẹp của nó.

“Sư huynh thực xin lỗi! Đều là ta hại ngươi thành ra như vậy, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Lâm Thanh An tự trách lặp đi lặp lại lời xin lỗi, nước mắt nước mũi nhào một phen vào lông chim A Mãnh. Hắn khóc càng lúc càng hung.

A Mãnh vô ngữ hỏi trời xanh: Nước mắt thì tính, vì sao còn có nước mũi!!

Lâm Thanh An ôm đồm toàn bộ sự kiện vào người mình, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu A Mãnh thật sự xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ tự trách đến chết.

Đối với hắn mà nói, A Mãnh chính là người thân, là đồng đội của hắn. Đời này, hắn cũng coi A Mãnh như trưởng huynh của mình.

Mặc kệ nước mũi nước mắt làm bẩn đủ rồi, A Mãnh rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Thôi, thôi, trưởng huynh như cha, con cái nhà mình thì mình thương, huống hồ chuyện kia là nó tự nguyện đi làm. Mấy ngày này giận dỗi cũng quả thật hơi oan uổng hắn.

A Mãnh ngửa mặt lên trời kêu dài: “Được rồi, được rồi, mau lau nước mũi đi! Ta thật sự chịu không nổi…”

“Thực xin lỗi sư huynh, là chúng ta liên lụy ngươi…” Lâm Thanh An chìm đắm trong tâm trạng hối hận, khóc không biết trời đất là gì. A Mãnh thật sự chịu không nổi, cúi đầu ngậm mạnh lấy một sợi tóc của Lâm Thanh An.

“Á —— đau, đau, đau ——”

Lâm Thanh An kêu đau từ từ ngẩng đầu lên. A Mãnh nhân cơ hội bay xa hai trượng.

Lâm Thanh An nâng tay áo lên lau lung tung nước mắt trên mặt, ho khan hai tiếng để che giấu xấu hổ.

Sau đó như một đứa trẻ làm sai, cúi đầu vuốt lại ống tay áo nhăn nhúm: “Sư huynh, về sau ta sẽ chú ý.”

A Mãnh lười nhìn cái bộ dạng làm bộ làm tịch của hắn, híp mắt cảnh cáo: “Về sau nếu lại lấy ta và Bách Phúc ra đùa giỡn thì ta sẽ mang Bách Bảo Túi đi, mặc kệ ngươi sống chết.”

“Được! Ta bảo đảm.” Lâm Thanh An ngoan ngoãn cam đoan.

A Mãnh cũng ít nhiều tiêu tan rất nhiều, lúc này mới làm dịu giọng giải thích: “Ta theo sư phụ khổ tâm tu luyện là muốn thoát khỏi bản thể này. Ta không muốn bị một câu nói của ngươi đánh về.”

Lâm Thanh An chắp tay xin tha: “Ta không bao giờ khái (ví von) cái gì nữa, khái cái gì cũng chỉ hại người hại mình…”

Hôm nay Lâm Thanh An vì biết mình phạm lỗi, cộng thêm hối hận, cứ như một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết khóc biết nhận sai, nói gì cũng nghe theo. Bộ dạng đó cũng khiến tâm trạng A Mãnh được an ủi cực độ, vui vẻ vô cùng.

Chuyện làm phiền nhiều ngày rốt cuộc cũng được giải quyết, Lâm Thanh An trong lòng quả thực như trút được tảng đá lớn.

A Mãnh vẫn luôn trốn trong Bách Bảo Túi cũng nguyện ý ra ngoài chơi đùa. Lâm Thanh An trong lúc chờ đợi Trần Canh Năm thì lại đi tưới một đợt nước suối linh thiêng cho khoai tây. Lúc nhàn rỗi thì đi chơi nhà Lâm Tĩnh. Liễu Lả Lướt lại làm ra mấy món điểm tâm mới, bán hương xuân cũng kiếm được không ít tiền. Bất quá Quán ăn Cẩm Vân kia đã dự trữ rất nhiều nên tạm thời không cần cung cấp hàng. Lâm Tĩnh bên này cũng thu hoạch gần xong, mầm măng gần đó cũng gần hết, cho nên mấy ngày này có thể tạm thời không cần đi ra ngoài.

Cứ như vậy, sau ba ngày chờ đợi, vào chiều tối ngày thứ tư, trước khi ánh tà dương tan hết, Trần Canh Năm cuối cùng cũng đã trở lại.

Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào đang thu hoạch rau ngâm phơi khô trong sân, Bách Phúc đã đón người vào trước.

“A Thanh, Mẹ, con đã về rồi.”

Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào ngước mắt nhìn lên, nháy mắt bị dọa đến lui về sau vô số bước.

Bởi vì, đi theo Trần Canh Năm về chính là một con mãng xà khổng lồ nặng cả trăm cân cùng một con sơn dương hoang dã và vô số gà rừng hoang.

Trần Canh Năm thấy thế vội vàng lên tiếng giải thích: “Đừng sợ, nó chết rồi.”

Lâm Thanh An nghiêng đầu nhìn, đầu con mãng xà khổng lồ đã không còn, chỉ còn lại thân thể trơn tuột.

Lúc này Trần Nguyệt Đào mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy hoa văn dọa người kia vẫn còn hơi sợ hãi.

Mà lúc này, A Mãnh vẫn luôn nằm im một bên lại hưng phấn bất thường, Trần Canh Năm vừa xuất hiện đã bay ra ngoài quanh quẩn con mãng xà không ngừng xoay tròn.

Trần Canh Năm thấy thế, hạ giọng hỏi nó: “Ngươi thích ăn cái này sao?”

“Thích.” A Mãnh không chút do dự liền trả lời.

Trần Canh Năm không nói hai lời, rút dao găm bên hông ra cắt hai nhát vào người mãng xà. Nháy mắt, con mãng xà hoàn chỉnh đã bị cắt lấy hai khối thịt. Anh đưa cho A Mãnh: “Ăn đi, không đủ thì cắt thêm.”

A Mãnh ngậm hai khối thịt liền bay đi. Bách Phúc chạy theo nó, đến ngoài cửa thì A Mãnh hơi miễn cưỡng xé một khối cho nó, nhưng Bách Phúc lại liên tục lùi về sau.

A Mãnh nhíu mày, chửi thầm một tiếng “Không biết tốt xấu” rồi tự mình bay lên chạc cây ngoài cửa ngồi xổm xuống thưởng thức mỹ vị.

A Mãnh đi rồi, Lâm Thanh An và Trần Nguyệt Đào mới chậm rãi đi qua, không thể tin nổi nhìn những con mồi kia.

“Anh Năm, anh thật sự giỏi quá!” Lâm Thanh An tán thưởng từ đáy lòng.

Trần Canh Năm cười hắc hắc, trong lòng vô cùng sung sướng.

Trong mắt Lâm Thanh An, giờ phút này anh cứ như một tên ngốc. Tên ngốc này trông có vẻ gầy đi không ít, cũng đen đi không ít. Đây là lần đầu tiên họ chia lìa, trong lòng hắn thật sự hụt hẫng.

Trần Nguyệt Đào cũng rất kinh ngạc. Mấy năm nay Trần Canh Năm săn được rất nhiều con mồi, nhưng chưa từng săn rắn bao giờ.

Nhìn thấy râu ria rậm rạp trên mặt con trai mình, vừa xót xa lại vừa đau lòng. Bà nghẹn một hồi lâu cũng chỉ hỏi được một câu: “Đói không?”

Trần Canh Năm gật đầu, không chút khách khí nói: “Mẹ, con muốn ăn mì.”

Lâm Thanh An phản ứng lại, nhanh chóng tiếp lời: “Em đi làm cho anh.”

Nhưng bước chân còn chưa kịp bước ra thì đã bị Trần Nguyệt Đào kéo lại: “Mẹ đi làm cho, con đưa anh Năm đi lau rửa sạch sẽ đi.”

Dứt lời liền đi thẳng vào nhà bếp.

Lâm Thanh An nhìn bộ râu quai nón rậm rạp kia của Trần Canh Năm, cộng thêm ngũ quan cương nghị của anh, đừng nói, cũng rất có phong vị đấy.

Trần Canh Năm vốn đã vài ngày không gặp phu lang, mỗi ngày đều sống một ngày bằng một năm, bị hắn nhìn như vậy, ngọn lửa nhỏ trong lòng nháy mắt bùng cháy. Đối diện với Lâm Thanh An nửa giây sau, anh cúi người trực tiếp ôm ngang người hắn lên, bước thẳng về phía phòng.

“Anh Năm, đi đâu?”

Trần Canh Năm không nói lời nào, chỉ một mực đi tới.

Đi được nửa đường Lâm Thanh An mới ý thức được điều gì đó, dù là người có tư duy hiện đại cũng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Người bị ôm tim lại nhảy lên cổ họng, sợ Trần Nguyệt Đào ở phía sau nhìn thấy.

Cửa nhanh chóng mở ra lại nhanh chóng đóng lại. Hơi thở Trần Canh Năm rơi xuống theo bóng tối, Lâm Thanh An trước một giây khi hơi thở bị cướp đi thì che miệng lại.

Trần Canh Năm đầy mặt khó hiểu. Hơi thở nóng bỏng giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Lâm Thanh An giơ lên một cái nụ cười tự nhận là đẹp nhất, rồi sau đó dùng giọng nói ôn nhu nhất nói ra lời ghét bỏ nhất.

“Hay là anh rửa mặt đánh răng trước đi?”

“Không phải ghét bỏ anh đâu, chủ yếu là quá nhiều ngày không rửa mặt đánh răng… Đều…” Lâm Thanh An chớp chớp mắt quan sát sắc mặt Trần Canh Năm, thấy anh không có thay đổi gì quá lớn, lúc này mới nhỏ giọng bổ sung: “Hơi hôi… Bất quá chỉ một chút…”

“Được!” Trần Canh Năm lập tức buông người xuống, vẻ mặt hối lỗi nói: “Xin lỗi A Thanh, là anh quá kích động.”

Anh cũng kéo vạt áo ngửi ngửi, quả thật có hơi hôi.

Lâm Thanh An ngước nhìn anh vài cái, yết hầu lăn lộn lên xuống, cuối cùng cũng chỉ khàn giọng nói câu “Đồ ngốc” rồi đi vào Bách Bảo Túi.

Hắn chuẩn bị nước suối linh thiêng cho Trần Canh Năm. Vì Lâm Thanh An thích ngâm tắm, nên Trần Canh Năm cố ý làm cho hắn một cái bồn tắm. Ngày thường đều là Lâm Thanh An dùng, nhưng hôm nay Lâm Thanh An lại cố chấp muốn ấn Trần Canh Năm vào.

Trần Canh Năm có chút chống cự, đứng ở bên cạnh do dự mà nói: “Vẫn là không cần, trên người quá bẩn.”

Lâm Thanh An không trả lời, trực tiếp ra tay kéo quần áo Trần Canh Năm ra.

Hán tử đi săn biết chút võ công quyền cước, thân thể cũng vô cùng cường tráng. Cơ ngực rắn chắc và cơ thể vạm vỡ đều khiến người ta máu nóng bừng bừng. Ngón tay Lâm Thanh An lưu luyến qua lại trên mấy khối cơ bụng cân đối và săn chắc kia.

Cảm giác tê dại khiến Trần Canh Năm vô thức căng cứng. Trong lúc mơ màng hồ đồ không biết khi nào đã bị cởi sạch ném vào bồn tắm. Tiếp theo liền trơ mắt nhìn Lâm Thanh An cởi từng cái quần áo trước mặt anh, sau đó dưới sự chứng kiến của anh công khai nhấc chân vào bồn tắm…

Cái bồn tắm nhỏ bé không quá đủ chỗ cho hai người. Lâm Thanh An dẫm vào thì đá vào bắp chân Trần Canh Năm, Trần Canh Năm theo bản năng tách ra thì hắn liền đứng ở giữa. Da thịt bị nước đẩy dính sát vào nhau. Trần Canh Năm chỉ cảm thấy thái dương và trái tim đập thình thịch.

“A Thanh…”

Anh muốn hỏi A Thanh em muốn làm gì, A Thanh em cũng muốn tắm sao?

Nhưng bồn tắm chỉ có thể chứa một người. Trong không gian chật chội, nhiệt độ nóng bỏng làm bỏng rát cổ họng anh. Cảm giác tinh tế áp vào ngực ngăn chặn hơi thở của anh. Anh biến thành người câm không thể phát ra tiếng, trừ hơi thở dồn dập ra thì không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.

“Vì sao đi nhiều ngày như vậy?” Lâm Thanh An mang theo tính trừng phạt cắn môi dưới anh.

Trần Canh Năm đang định nói chuyện, giây tiếp theo môi trên cũng bị cắn. Giọng nói mơ hồ không rõ của Lâm Thanh An lại lần nữa truyền đến: “Không nghe lời thì phải trừng phạt thế nào mới tốt?”

back top