Chương 64: Từ Biệt
“Đi thôi.” Lâm Thanh An biết A Mãnh khó xử, ngắt lời nó nói một cách vô cùng kiên định: “Sư huynh, ngươi nếu đã quyết định thì cứ đi làm đi, sư đệ vĩnh viễn vô điều kiện ủng hộ ngươi.”
“Nhưng ngươi…” Giọng A Mãnh bén nhọn bỗng nhiên có chút khản lại, lời nói nghẹn ở cổ họng không thể nói ra.
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Lâm Thanh An ôm A Mãnh lại gần đặt trong lòng ngực, cũng học nó nhìn về phía trời đầy sao, ôn tồn nói: “Không cần lo lắng sư huynh, hiện tại ta có Ca Năm rồi. Ngươi cũng thấy đó, anh ấy sẽ không để ta bị thương, hơn nữa cuộc sống hiện tại cũng rất tốt. Chờ A Ngôn và A Bảo lớn hơn một chút đi thi công danh ta liền giao cửa hàng cho chị Tĩnh, sau đó cùng Ca Năm về quê sống cuộc sống thanh tịnh đi.”
A Mãnh không nói gì nữa, trong lòng là nỗi u sầu không thể diễn tả.
Một khi tìm được linh địa thích hợp nó liền sẽ đóng tất cả hệ thống, một giấc ngủ có thể ngủ một năm thậm chí mười năm. Mười năm này nó căn bản sẽ không biết bất kỳ sự việc nào bên ngoài, cho nên cũng có nghĩa là mấy năm này sẽ không gặp lại Lâm Thanh An cùng mọi người nơi đây.
Quan trọng nhất là, khoảng cách quá xa thì không thể trở về túi bách bảo, không trở về có nghĩa là nó và Lâm Thanh An sẽ không còn liên lạc, cũng sẽ không gặp lại.
Mặc dù thường ngày nó luôn chê bai người sư đệ không có văn hóa lại ngốc nghếch này, nhưng người này từ trước đến nay không có ý xấu gì, bất kể là trước đây hay hiện tại, đều chưa từng có nửa phần không tốt với nó và sư phụ.
Lúc này, trong lòng A Mãnh đầy sự không nỡ và không yên tâm.
Lâm Thanh An thấy nó cứ im lặng mãi, cố ý giảm bớt không khí bằng cách nói: “Sư huynh ngươi sẽ không phải có tiểu tình nhân nào thích mà không mang đi được đó chứ!”
A Mãnh đột nhiên bay ra khỏi lòng Lâm Thanh An một đoạn thật xa, vẻ mặt như thể trai thẳng đừng hòng đồng hóa ta.
“Ha ha ha ha…” Lâm Thanh An cười khổ sở.
“Được rồi được rồi, ta về nhà xem Bách Phúc và đại nương một chút rồi sẽ đi, những người khác ngươi nói giùm đi.”
A Mãnh nói xong vỗ cánh bay về hướng thôn Lâm Gia.
Lâm Thanh An nhìn thoáng cái đã không thấy A Mãnh, đứng dậy liền theo bản năng đuổi theo ra ngoài. Chạy được vài bước lý trí buộc hắn dừng lại.
Hắn ngây người nhìn phương xa đen tối, lẩm bẩm nói: “Sư huynh, tạm biệt…”
Đôi mắt Lâm Thanh An có chút ẩm ướt, mũi cũng cay xè. Hắn biết không nên làm mọi chuyện trở nên giống như sinh ly tử biệt, nhưng hắn chính là không kiểm soát được chính mình. A Mãnh và sư phụ đều là người thân duy nhất của hắn ở thế giới trước, hắn sợ hãi…
“A Thanh?”
Trần Canh Năm từ xa đã thấy Lâm Thanh An đứng một mình ở cửa cửa hàng, nhanh chóng chạy chậm tới đỡ hắn và hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Thanh An thở sâu một hơi, nắm chặt tay Trần Canh Năm: “Về phòng nói đi.”
Mãi đến khi bóng dáng hai người vào phòng, trong rừng trúc xa xôi A Mãnh mới khàn giọng nói: “Tạm biệt, sư đệ…”
Nói xong lưu luyến nhìn cửa hàng một cái, cuối cùng không thấy bóng dáng Lâm Thanh An nữa mới xoay người bay về hướng thôn Lâm Gia.
Từ khi Lâm Thanh An và họ lên trấn mở cửa hàng, Bách Phúc không còn gặp lại A Mãnh. Nó là chó, dù lanh lợi cũng không có ai đọc được độc thoại nội tâm của nó.
Trần Nguyệt Đào đã rửa chân xong, bước ra thấy cơm của Bách Phúc vẫn chưa ăn hết, cả ngày chỉ ngậm cái xương ống heo đã mài đến trắng sạch chơi đùa, không nhịn được giục: “Bách Phúc, mau ăn hết cơm đi đừng có suốt ngày ngậm cái xương cũ đó mà chơi.”
Bách Phúc không biết có phải bị nói trúng chỗ nào không, kích động nhảy dựng lên về phía Trần Nguyệt Đào vẫy đuôi điên cuồng sủa vang.
“Gâu gâu gâu ——”
“Được rồi được rồi, không phải xương cũ, là xương tốt được chưa!” Trần Nguyệt Đào thật sự bó tay với nó, thỏa hiệp rồi lại mở miệng giục: “Mau ăn hết cơm đi Mẹ sẽ dọn bát cho con rồi đi nghỉ ngơi.”
Lúc này Bách Phúc nghe lời, đặt cái xương trắng bên mép bát ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục ăn chỗ cơm còn lại.
Trần Nguyệt Đào nhìn thấy vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Cái xương đó là xương ống heo mà A Mãnh cố ý chọn cho nó trước đây, thịt ở trên đã bị ăn sạch sẽ, xương còn lại thì cứ giữ để chơi đùa.
Bà đương nhiên biết Bách Phúc đang nhớ A Mãnh, vì dù sao trước khi A Mãnh tới Bách Phúc chưa từng kết bạn với con chó nào khác trong thôn, từ khi A Mãnh tới thì trở nên vui vẻ hơn không ít.
Trần Nguyệt Đào tự nhủ: Lần sau chờ A Thanh và họ về thì bảo họ mang Bách Phúc lên đó chơi một thời gian cho rồi.
Đang suy nghĩ, một tiếng “phịch” đột nhiên vang lên kèm theo một luồng gió nhẹ.
Trần Nguyệt Đào vừa định xem có chuyện gì, còn chưa kịp phản ứng thì thấy Bách Phúc vốn dĩ còn đang cúi đầu ăn cơm giật mình nhảy dựng lên, sau đó liền giơ chân nhảy vọt về phía bờ tường, miệng còn sủa điên cuồng không ngừng.
Trần Nguyệt Đào nhìn qua, mơ hồ thấy một vật đen thui đang ngồi xổm trên tường, ánh sáng rất yếu, bà có chút không dám chắc mà gọi: “A Mãnh?”
A Mãnh đứng dậy đáp xuống, dừng lại bên cạnh Trần Nguyệt Đào, thành thật lên tiếng gọi người: “Đại nương là con đây.”
“Ôi chao, A Mãnh sao con đột nhiên quay về vậy? Có phải A Thanh và họ cũng về rồi không?” Trần Nguyệt Đào vừa nói liền định khom lưng ôm A Mãnh, nhưng lưng còn chưa cúi xuống thì Bách Phúc đã lao tới theo kiểu chó bò ý đồ ôm chầm lấy A Mãnh. A Mãnh kinh hãi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nó thoắt một cái né tránh.
Bách Phúc chồm hụt, Trần Nguyệt Đào cũng không kịp ôm.
A Mãnh ngồi xổm trên mái hiên dùng cánh vỗ nhẹ ngực, thở phào một hơi, thốt lên sợ hãi: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật~”
Nó thì bình tĩnh lại, nhưng Bách Phúc ở phía dưới thì ủy khuất ngẩng đầu kêu “ô ô” không ngừng, nghe tiếng thì ủy khuất không chịu được.
Thấy nó kích động như vậy, A Mãnh đem một gói giấy dầu trên móng vuốt ném về phía Bách Phúc. Bách Phúc tay mắt linh lẹ đón lấy, nhưng miệng vẫn “ô ô” thút thít.
“Hắc~ Ngươi không ăn gà nướng à?” A Mãnh bất đắc dĩ với nó, bay xuống xoay quanh Bách Phúc. Tiếng “ô ô” của Bách Phúc dần dần ngừng lại, nhảy lên theo A Mãnh xoay tròn. Vốn tưởng rằng người ta đang chơi với mình, lại không ngờ, A Mãnh tìm đúng cơ hội vươn mỏ nhọn đến “đánh” cho Bách Phúc một kiểu chào hỏi đặc biệt.
“Uông… Ô… Uông ——”
Cảm nhận được tiếng lải nhải trên đỉnh đầu, Bách Phúc đau đến ngửa mặt kêu thét, tiếng chó cũng không giống tiếng chó nữa.
Trần Nguyệt Đào nhìn cảnh tượng một chim ưng một chó này, trong lòng vui vẻ thật sự. Từ khi A Mãnh đi rồi trong nhà liền không còn náo nhiệt như vậy nữa. Hiện giờ như vậy khiến bà nhớ lại lúc A Mãnh vừa tới, khi đó hai đứa còn không hòa thuận, không ngờ chỉ mấy tháng đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng.
Trần Nguyệt Đào ngắn ngủi hoài niệm qua cuộc sống trước kia xong vẫn hỏi A Mãnh: “A Mãnh, con về một mình à? A Thanh và họ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lúc này, Bách Phúc đã không còn nhảy nháo quanh A Mãnh nữa, toàn thân quỳ rạp trên mặt đất ôm mặt khóc rống. A Mãnh đứng bên cạnh nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng chọc bụng mập mạp của nó dỗ chó.
Nghe Trần Nguyệt Đào gọi, lúc này mới nhanh chóng ngẩng đầu trả lời: “Đại nương, chỉ mình con về, con về nhà thăm Bách Phúc, họ hôm nay mới đi, đang bận ở cửa hàng đó.”
“Nga nga, tốt tốt tốt.” Chút lo lắng trong lòng Trần Nguyệt Đào lúc này mới hoàn toàn được dỡ bỏ.
Nhìn con chó cơ hội đang giả bộ trên mặt đất, Trần Nguyệt Đào hiểu ý cười cười, nói với A Mãnh: “Vậy hai đứa chơi đi, đại nương đi làm chút cơm nóng cho con.”
A Mãnh nhanh chóng từ chối ý tốt của bà: “Không cần đại nương, con ăn rồi, con lát nữa phải đi ngay, người nghỉ ngơi sớm đi!”
“Vội vậy sao? Hay là mai rồi hẵng đi?”
A Mãnh gật gật đầu, nói: “Hôm nay phải đi, bên kia con không yên tâm.”
Bách Phúc như thể nghe hiểu, bỗng nhiên nâng lên khuôn mặt chó đầy ủy khuất ngơ ngẩn nhìn A Mãnh.
“Vậy thì thôi vậy, hai đứa chơi đi, lúc về nhớ cẩn thận một chút.”
Trần Nguyệt Đào biết bản lĩnh của con ưng này, trước nay đều coi nó như thần tiên mà đối đãi, nó đã tự mình quyết định thì tự nhiên không tiện nói nhiều. Nhìn Bách Phúc như vậy, cũng không thật sự làm chậm trễ thời gian nữa, đành phải dặn dò một tiếng rồi vào nhà.
Trần Nguyệt Đào đi rồi Bách Phúc vẫn giữ nguyên động tác nhìn A Mãnh. A Mãnh nhìn kỹ, mắt chó thật sự có chút ẩm ướt, điều này khiến A Mãnh có chút ngây người.
Trầm mặc hai giây sau, A Mãnh đành phải chịu thua trước. Nó nâng cánh lên “quạt” một cái về phía Bách Phúc. Một luồng gió mạnh ập tới, Bách Phúc tưởng rằng lại sắp bị đánh, hơi nghiêng đầu đi.
Nhưng cơn đau tưởng tượng lại không truyền đến, đầu chó bị cánh mềm mại “quẹt” qua có chút ngứa. Nó lập tức ngây người, không dám cử động nữa.
“Được rồi, vừa nãy ta đều là đùa ngươi thôi.” A Mãnh liên tục khẽ vuốt đầu chó Bách Phúc, nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?”
Bách Phúc giống như một ngọn núi lớn cao ngất, bất động tại chỗ.
“Hắc… Thằng nhóc ngươi còn giận dỗi à?” A Mãnh rụt cánh lại không xoa đầu chó nữa, bực bội né tránh. Bách Phúc lập tức sống lại, hoảng loạn nhào tới ôm chặt A Mãnh vào lòng.
“Gâu gâu gâu… Ô…”
Tiếng chó kêu không giống chó, âm thanh hỗn loạn khiến A Mãnh nghe mà mơ màng. Con hắc ưng tự xưng dũng mãnh cam tâm tình nguyện làm kẻ bại trận để nó ôm một lát.
Chỉ một lát thôi ấy à.
Nói là một lát nhưng thực ra đã qua vài lần, tiếng kêu léo nhéo của Bách Phúc vang lên run rẩy, chấn động khiến A Mãnh cảm thấy tai như bị lắp hệ thống bơm nước.
Không biết qua bao lâu, A Mãnh cảm thấy mình sắp biến thành tiêu bản thì mới vô lực cử động. Bách Phúc lúc này mới đứng dậy thả nó ra.
Hít thở không khí tươi mới, A Mãnh chết đi sống lại, mở miệng liền chửi độc Bách Phúc: “Đại ca, ngươi mấy ngày chưa tắm vậy! Suýt nữa thì hun chết ta.”
A Mãnh giả vờ ghét bỏ vỗ vỗ lông trên người. Bách Phúc lúc này cũng hoàn toàn không còn ủy khuất khổ sở như trước, ra vẻ chó dùng chân chó che mặt, chỉ để lại đôi tròng mắt tròn xoe vô tội.
A Mãnh giật mình lùi lại vài bước, run rẩy nói: “? Không… Ngươi cái vẻ thẹn thùng này là làm gì!”
“Thôi thôi, không nói rõ ràng với ngươi một con chó được.” A Mãnh lẩm bẩm đi qua ngậm con gà nướng vứt ở một bên đưa tới cho Bách Phúc: “Này, là ta cố ý mang cho ngươi.”
Bách Phúc vui mừng đón lấy, mở miệng chó ra chuẩn bị xé.
“Dừng dừng dừng.” A Mãnh cau mày cao ngất, ghét bỏ nói: “Thô lỗ quá.”
Nói rồi lại qua đó lấy lại con gà nướng, cúi đầu từ chỗ dây cột chậm rãi cởi ra. Cái vẻ văn nhã tuấn tú kia lại được nó lắp vào.
Dây cột cởi ra sau giấy dầu bọc gà nướng vẫn không hề hấn, gà nướng thơm phức còn lưu lại chút hơi ấm, nhìn đến Bách Phúc chảy nước dãi ròng ròng.
A Mãnh đẩy nhẹ về phía Bách Phúc: “Ăn đi.”
Bách Phúc cúi đầu liền đi cắn xé. Nhìn cái dáng vẻ thô lỗ nóng vội kia A Mãnh lại cười phun mà mắng: “Thô lỗ.”
Nhưng giây tiếp theo, Bách Phúc liền ngậm một chiếc đùi gà nguyên vẹn đưa đến trước mặt nó. A Mãnh lập tức ngây ngẩn cả người.
“Gâu gâu ——”
Bách Phúc ý bảo nó nhận lấy. Vì trong miệng đang ngậm thức ăn, lại há miệng kêu, nên nước dãi lại theo đùi gà mà chảy. A Mãnh trong lòng vừa cảm động lại vừa ghét bỏ.
Vươn cánh đẩy đẩy đỉnh đầu Bách Phúc, hạ giọng nói: “Ta ăn rồi, cố ý mua cho ngươi, mau ăn đi.”
Sau mấy lần từ chối A Mãnh cũng không ăn, Bách Phúc cũng quả thật không nhịn được, ngồi bên cạnh A Mãnh cúi đầu liền bắt đầu ăn.
Đợi nó ăn gần xong, A Mãnh mới chậm rãi mở miệng.
“Ta lát nữa phải đi, hôm nay đến là để từ biệt ngươi, sau này sự an toàn trong nhà giao cho ngươi.” A Mãnh vừa nói vừa không nhịn được vuốt ve lưng Bách Phúc, mà Bách Phúc vốn nên tận hưởng món ngon cũng dừng lại hành động nhai nuốt.
