NGƯỜI CHỒNG NGỐC CỦA NHÀ THỢ SĂN

Chap 8

Chương 8: Chó Cắn Chó

 

Lâm Thanh An cũng đếm, quả thật thiếu mất một con.

“Đừng nóng vội, có lẽ nó trốn trong chuồng heo.” Lâm Thanh An nói rồi giơ đèn dầu lên tìm trong chuồng heo, nhưng nhìn hết các góc cũng không thấy.

Lâm Thanh An lúc này cũng có chút sốt ruột.

Hay là thật sự bị Hoàng Đại Tiên ngậm đi rồi?

“Hoàng Đại Tiên đáng ghét, đó là con gà mái già mẹ vất vả lắm mới nuôi lớn, đều bắt đầu đẻ trứng rồi!”

Lâm Ngôn Phong vừa cuống vừa giận.

Lâm Thanh An lại bất chợt nhìn thấy một hàng dấu chân dưới ánh đèn lờ mờ. Cậu rọi đèn lần theo những dấu chân đó, dấu chân kéo dài mãi đến chỗ hàng rào tre.

Lâm Thanh An đưa đèn lại gần, rồi giơ tay kéo, tấm tre bị người ta kéo đứt lìa liền nhẹ nhàng rơi xuống.

Lâm Ngôn Phong đi theo cũng nhìn thấy, trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì, kích động nói: “Anh, không phải Hoàng Đại Tiên, là trộm!”

“Suỵt!” Lâm Thanh An đưa ngón trỏ lên làm dấu hiệu im lặng, nhẹ nhàng lột ra vài tấm tre bị người ta cắt đứt, cậu đưa đèn cho Lâm Ngôn Phong rồi khom người chui qua.

Bên kia trên mặt đất dấu chân càng rõ ràng hơn, không xa chính là địa phận nhà nhị thúc, bên đó cũng được rào bằng tre.

Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong rón rén đi qua. Khi ánh đèn rọi đến chuồng gà nhà Lâm Vĩnh Võ, Lâm Ngôn Phong liền nhận ra con gà mái già của mình. Mặc dù sợi dây vải đỏ trên chân gà mái già không còn nhưng em vẫn nhận ra.

Lâm Ngôn Phong giơ tay chỉ chỉ, Lâm Thanh An gật đầu, sau đó kéo hàng rào tre nhà Lâm Vĩnh Võ chui vào, xách con gà mái già của mình ra, rồi cùng Lâm Ngôn Phong trở về sân nhà.

“Anh, nhị thúc bọn họ quá đáng thật! Không được, em cũng đi thả hết gà nhà hắn ra.” Lâm Ngôn Phong nói xong liền muốn đi về phía bên kia, nhưng giây tiếp theo đã bị Lâm Thanh An xách trở lại.

Quở mắng: “Làm gì! Tương lai em là người muốn thi Trạng Nguyên, sao có thể làm mấy chuyện xấu này!”

“Anh! Chẳng lẽ cứ để người khác hết lần này đến lần khác đạp lên đầu bắt nạt sao, nếu là như vậy em thà không đọc sách nữa.”

“Về, ngủ!”

Lâm Thanh An không nghe những lời đó của em, rất nghiêm túc yêu cầu Lâm Ngôn Phong về phòng ngủ.

Lâm Ngôn Phong tự nhiên không dám phản kháng, mang theo một bụng ấm ức về phòng.

Lâm Thanh An đợi hồi lâu, cuối cùng thử rất nhiều lần mới xác định Lâm Ngôn Phong đã ngủ say, rồi cậu lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng.

Cậu mang đèn rất nhanh lại vòng trở lại, như vừa rồi lại vào chuồng gà nhà Lâm Vĩnh Võ.

Cậu một tay xách một con, đi về phía phòng củi.

Lâm Thanh An tìm ra một sợi dây thừng dài, thành thạo buộc hai con gà vào góc, rồi quay lại xách con còn lại sau khi trở về mới vỗ vỗ tay nói: “Mấy huynh gà, ở yên đó nhé! Vài ngày nữa ta mời các huynh xem một màn kịch rồi lại về.”

Lâm Thanh An sau khi trở về rất nhanh liền ngủ, một đêm không mộng mị.


Sáng sớm bị một tràng gõ cửa kịch liệt đánh thức.

Lâm Ngôn Phong đột nhiên ngồi dậy, “Anh, có người gõ cửa.”

“Lâm Thanh An, Lâm Ngôn Phong, hai cái thằng ranh con mau mở cửa cho ta!”

“Anh, hình như là nhị thẩm.” Lâm Ngôn Phong cảnh giác nói.

“Ừ, là bà ta.” Lâm Thanh An ngáp một cái, không nhanh không chậm rời giường.

Lâm Ngôn Phong lại hỏi: “Bà ta đến làm gì?”

“Ai mà biết.” Qua rèm trúc, Lâm Thanh An nở một nụ cười tà tà, mặc quần áo chỉnh tề xong mới lười biếng đi ra ngoài: “Đi, xem bà ta lại muốn giở trò gì.”

Lâm Thanh An mở cửa sân, một bộ không kiên nhẫn nói: “Sáng sớm tinh mơ ồn ào cái gì mà ồn ào, có còn muốn người ngủ không!”

Cơn bực dọc khi bị gọi dậy là thật. Lâm Thanh An hận không thể tiến lên táng cho người ta hai cái tát trực tiếp cho bay đi.

“Lâm Thanh An, có phải ngươi trộm gà nhà ta không?”

Lâm Vĩnh Võ tiến lên liền nắm chặt vạt áo Lâm Thanh An chất vấn. Lâm Ngôn Phong vừa định tiến lên giúp anh trai đã bị Trương Thúy Bình ngăn lại, “Nói, các ngươi giấu gà nhà ta ở đâu?”

Lâm Thanh An không trả lời, mà là nhấc chân đột nhiên hất một cái, trở tay liền bắt lấy cánh tay Lâm Vĩnh Võ, quăng người qua vai nện xuống đất.

Một cú hất tay Trương Thúy Bình bay đi, kéo Lâm Ngôn Phong ra phía sau lạnh lùng nói: “Tôi không biết các người đang nói gì!”

Ai cũng không thể ngờ Lâm Thanh An lại đột nhiên ra tay như vậy. Mất nửa ngày Lâm Vĩnh Võ mới phản ứng lại cơn đau, trên mặt đất thở hổn hển mấy hơi.

“Ai da, ông nhà, ông sao rồi?” Trương Thúy Bình vội vàng đi đỡ Lâm Vĩnh Võ, nhưng Lâm Vĩnh Võ ôm eo làm sao cũng không đứng dậy nổi.

Thế là Trương Thúy Bình liền lại bắt đầu gào.

“Mọi người mau đến xem, còn có ra cái thể thống gì không, hai anh em trời đánh này trộm gà nhà ta còn đánh bị thương nhị thúc nó, quả thực là súc sinh! Thiên lý khó dung a!”

Tiếng gào của Trương Thúy Bình quá lớn, cuối cùng cũng thu hút được hàng xóm gần nhà Lâm Thanh An nhất.

“Sao thế này?”

“Đúng vậy, rốt cuộc là sao thế này? Thanh ca nhi yếu đuối như vậy làm sao đánh bị thương cha nó được?”

Hiển nhiên, căn bản không ai tin chuyện ma quỷ của họ.

“Ai u, là thật, chính là nó Lâm Thanh An đánh bị thương nhị thúc nó, nó nó nó như vậy… như vậy…” Trương Thúy Bình gấp đến mức không nói nên lời, dùng tay khoa tay múa chân.

“Chính là đường ca, con thấy hắn hất cha con ngã.”

“Đúng vậy, con cũng thấy!”

Chạy tới chính là con trai Trương Thúy Bình, Lâm Thiên Hữu, cùng con gái lớn Lâm Phán Nhi.

Lâm Phán Nhi nhỏ hơn Lâm Ngôn Phong một tuổi, còn Lâm Thiên Hữu thì nhỏ hơn Lâm Ngôn Phong hai tuổi.

Ngày thường không thiếu đi theo cha mẹ làm chuyện xấu, một đứa trẻ cũng coi hai anh em Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong là quả hồng mềm.

Nhưng hôm nay thấy Lâm Thanh An lợi hại như vậy thì không dám làm càn nữa, nói xong liền trốn sau lưng cha mẹ không dám ló đầu ra.

Lâm Thanh An ngoáy ngoáy tai, không kiên nhẫn đến cực điểm: “Được rồi, tôi không rảnh dây dưa với các người! Mau cút đi!”

“Trả gà nhà ta đây!” Trương Thúy Bình không cam lòng hô.

Lâm Ngôn Phong đứng sóng vai với Lâm Thanh An, quát: “Chúng tôi trộm gà nhà bà lúc nào?”

Mặc dù trong lòng em cũng có nghi hoặc, nhưng việc này thật sự không phải họ làm.

Lâm Thanh An cũng kịp thời mở lời, “Thím có thể đi chuồng gà xem, xem có gà nhà thím không.”

Trương Thúy Bình bực mình, không suy nghĩ liền hô: “Chính là các người trộm, nếu không tại sao gà mái già nhà tôi lại tự mình trở về!”

Lời này vừa thốt ra, những người hàng xóm đến xem náo nhiệt lần lượt đều thấy kỳ quặc vô cùng.

Chỉ có Trương Thúy Bình vẫn chưa ý thức được gì, vẻ mặt hung hăng dọa người.

Lâm Vĩnh Võ kéo bà ta cũng không kịp phản ứng.

“Ồ?” Lâm Thanh An bỗng nhiên cười, cậu nhìn chằm chằm Trương Thúy Bình hỏi, “Thím, gà mái nhà tôi không ở chuồng gà nhà mình thì sẽ ở đâu? Trở về? Từ đâu trở về đâu?”

Mãi đến lúc này Trương Thúy Bình mới biết mình vừa nói lỡ lời, nhưng vẫn cố chấp nói: “Tôi nào biết, dù sao chính là ngươi trộm gà nhà ta, nếu hôm nay ngươi không trả lại ta liền dẫn ngươi đi báo quan.”

“Báo đi!” Lâm Thanh An giơ tay chỉ vào hậu viện nhà mình, vẻ mặt thản nhiên, “Nếu ở bất kỳ góc nào trong nhà tôi lục soát ra gà nhà thím, thì tôi tự nguyện ngồi tù. Nếu thím lục soát không ra cũng không có chứng cứ, vậy thì đừng trách cháu vô tình.”

“Ngươi!” Trương Thúy Bình tức đến mức hai mắt tối sầm. Hai đứa con đỡ cha lại đỡ mẹ, bận tối mày tối mặt.

Những người hàng xóm xem kịch đến đây cũng hiểu rõ nguyên do trong đó. Nếu Trương Thúy Bình thật sự có chứng cứ đã sớm xông vào chứ không phải đứng ở cửa làm ầm ĩ. Nhìn thấy hai anh em đáng thương, mọi người xúm lại chỉ trích gia đình Trương Thúy Bình và Lâm Vĩnh Võ.

Dẫn đầu là Lâm ông công tốt bụng, người có uy tín trong tộc Lâm.

“Lão nhị nhà họ Lâm, các ngươi cũng thật quá đáng, ít nhiều gì Thanh ca nhi cũng là cháu ruột các ngươi, sao hết lần này đến lần khác gây phiền toái cho người ta? Bọn nó tuy không cha không mẹ, nhưng còn có chúng ta những người hương thân cùng họ này, thật sự đến mức quá phận thì đừng trách chúng ta đối với các ngươi không khách khí!”

“Đúng vậy! Ông công nói đúng, dù sao hai đứa nó cũng là người nhà họ Lâm chúng ta, không thể để các ngươi bắt nạt quá đáng!”

“Đúng, đúng!”

Tiếng chỉ trích không dứt bên tai, Trương Thúy Bình và Lâm Vĩnh Võ sợ hãi đứng dậy, xám xịt quay về nhà.

Còn Chu Thải Hà đang lén lút nhìn ở chân tường, vẻ mặt độc ác nhìn hai người Lâm Thanh An được mọi người bảo vệ. Ánh mắt tính toán trong đó chứa đầy sự lạnh lẽo giữa ban ngày.

Mãi đến khi gia đình Lâm Vĩnh Võ hoàn toàn khuất bóng, vở kịch hài hước này mới kết thúc.

Lâm Thanh An kéo Lâm Ngôn Phong cúi chào các hương thân, cảm tạ nói: “Đa tạ các chú các thím các ca tẩu, hai anh em chúng con nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt của mọi người!”

Có người lau nước mắt cảm khái: “Ai! Ông trời trêu đùa người, thật là khổ cho hai anh em các con.”

Sáng sớm ít người, mọi người cũng nhanh chóng tản đi. Nhà Lâm Thanh An cuối cùng lại khôi phục sự yên tĩnh.


Cùng ngày, Trần Canh Niên nghe nói chuyện này xong liền giục mẹ hắn nhanh chóng đi xem ngày cưới. Vốn dĩ có hai ngày tốt, một là nửa tháng sau, thời gian chuẩn bị cũng tương đối sung túc.

Nhưng Trần Canh Niên lại chọn ngày kia, hai ngày sau, còn dặn dò Trần Nguyệt Đào không cần nói nguyên do sự việc cho Lâm Thanh An.

“Thật sự không có ngày khác sao?” Lâm Thanh An vẻ mặt sầu não nhìn Trần Canh Niên hỏi.

Trần Canh Niên nghiêm túc kiểm tra lại một lần nữa gia cố hàng rào tre xong mới gật đầu nói: “Ừ, đây là ngày duy nhất trong năm nay.”

Lâm Thanh An nhận mệnh rảo bước chạy về nhà, nhưng mới chạy được hai bước lại bị một cánh tay mạnh mẽ ghì lấy vai.

“Chạy gì?” Trần Canh Niên vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu hỏi.

“Đại ca, hai ta mốt là thành thân rồi, nhà này cái gì cũng chưa dọn dẹp, đồ cần mua cũng chưa mua xong, còn có tiệc rượu gì đó cũng đều chưa chuẩn bị…”

“Ta đều chuẩn bị xong hết rồi.” Trần Canh Niên xoay người cậu lại, nhẹ giọng trấn an: “Trước khi tới ta đã tìm người rồi, mẹ đã đi tìm thím thợ may, bà ấy nói ngày mai là có thể làm xong xiêm y.”

“Hả?” Lâm Thanh An chỉ vào mình nói: “Ta còn chưa đo kích cỡ, làm sao mà làm được?”

Trần Canh Niên nói: “Yên tâm đi, hôm qua mẹ đã đo xong rồi.”

Lâm Thanh An lúc này mới nhớ lại hôm qua Trần Nguyệt Đào đã sờ soạng trên người cậu và A Ngôn một hồi lâu.

Thôi được, nếu đã chuẩn bị xong thì tốt rồi! Dù sao cái thời đại này gia đình nghèo khó như họ thành thân cũng không cần quá phô trương.

Người có tiền cơ bản đều thuê một chiếc kiệu hoa đến tận cửa rước, sau đó nhà trai bày vài bàn tiệc đãi những nhà thân cận nhất là được.

Trong tình huống như họ, Lâm Thanh An đột nhiên không biết có cần thuê kiệu hoa qua rước hay không. Nếu thật sự thuê…

Lâm Thanh An quét mắt nhìn Trần Canh Niên. Chưa nói đến thân hình cao gần 1 mét chín kia kiệu hoa có chứa được hay không, chỉ riêng đôi chân khập khiễng kia thì sợ rằng tám chín tráng hán cũng không nhất định khiêng nổi đi!

Trần Canh Niên thấy vẻ mặt cậu càng ngày càng không thích hợp, nhịn không được mở lời hỏi: “Sao thế?”

Lâm Thanh An gãi gãi đầu, có chút không biết mở lời thế nào.

“Có chuyện gì đều có thể nói.” Trần Canh Niên thẳng thắn nói.

Lâm Thanh An lúc này mới lắp bắp mở lời: “Cái kia… Huynh là ngồi kiệu hoa hay là cưỡi ngựa lớn?”

Trần Canh Niên nhếch khóe miệng, nụ cười dần trở nên sáng sủa.

Ôn nhu nói: “Không cần, ngươi ngồi xe bò nhà Thôn trưởng đến rước ta, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Khuôn mặt vốn tuấn lãng dưới nụ cười càng thêm quyến rũ, cộng thêm lời nói đứng đắn này, tim Lâm Thanh An giống như bị vật gì đó hung hăng va chạm, rung chuyển không thôi, cả một đêm trằn trọc đều không ngủ được.

Ban đêm, Lâm Thanh An đem số gà trong phòng củi thả vào sân nhà tam thúc. Khi trở về vừa vặn đụng phải Lâm Ngôn Phong đang ngồi ở cửa.

“Ối trời! Em làm anh sợ hết hồn!” Lâm Thanh An bị dọa đến mức lời hiện đại buột miệng thốt ra.

Lâm Ngôn Phong dừng lại một chút, mới mở lời hỏi cậu, “Anh đi đâu?”

Lâm Thanh An đẩy em vào phòng, tùy ý bịa chuyện: “Anh đi ra ngoài xem ngoài sân có người nào lòng dạ xấu xa không. Em biết đó, mốt anh thành thân rồi, không hy vọng trong nhà có trộm.”

Lâm Ngôn Phong à một tiếng cũng không nói gì, rồi cả hai người lên giường của mình.

Ngày thứ hai Lâm Thanh An và Lâm Ngôn Phong dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Vợ Thôn trưởng cùng mấy thím hàng xóm đến giúp Lâm Thanh An trải giường chiếu.

Nhà Lâm gia chỉ có hai phòng ngủ. Phòng cưới của Lâm Thanh An được thiết lập ở phòng cũ của cha mẹ Lâm. Bên trong mọi thứ đều tốt, tủ quần áo gì đó đều được bảo dưỡng rất tốt, nên Lâm Thanh An cũng tạm chấp nhận dùng, chỉ là thay toàn bộ nệm chăn đi.

Mặc dù Lâm Thanh An có chút cảm thấy lấn cấn, nhưng không có cách nào. Tình hình gia đình này là như vậy. Nếu dùng phòng cũ của mình thì phải dỡ bỏ những rèm trúc kia, nhìn Lâm Ngôn Phong tiếc nuối, Lâm Thanh An cũng không nỡ.

Thôn trưởng đang cùng Lâm Thanh An bàn bạc chuyện tiệc tùng, liền nghe thấy phòng nhị thúc tam thúc đánh nhau túi bụi. Thôn trưởng đành phải phân thân qua đó can ngăn.

“Anh, bọn họ làm sao thế.” Lâm Ngôn Phong hỏi.

Lâm Thanh An cười nhạt, hỏi ngược lại Lâm Ngôn Phong: “A Ngôn, trước kia phu tử đều khen việc học của em tốt, vậy em có biết chó cắn chó là có ý gì không?”

Lâm Ngôn Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu có chút không chắc chắn hỏi anh trai: “Anh, có phải là trai cò đánh nhau không?”

“Bingo!” Lâm Thanh An búng tay một cái, khen Lâm Ngôn Phong nói: “Đúng rồi, vẫn là A Ngôn nhà ta học thức uyên bác.”

Nhưng nhìn thấy ánh mắt Lâm Ngôn Phong không đúng, cậu mới phát hiện mình quá hưng phấn nói chuyện không kiêng nể gì, vội vàng bổ sung: “Ý anh là em rất thông minh, tương lai nhất định sẽ làm nên sự nghiệp.”

Lâm Ngôn Phong kéo ra một nụ cười gật đầu: “Vâng, đến lúc đó em sẽ mua cho anh căn nhà lớn, để anh và Ca Phu có phòng tân hôn của riêng mình.”

Lâm Thanh An xoa xoa mái tóc đen nhánh dài của em, trong lòng có chút buồn bã.

Nhìn chăn đệm đỏ rực, Lâm Thanh An kỳ thực vẫn còn chút mơ hồ. Một người độc thân từ trong bụng mẹ hơn ba mươi năm sao lại thành thân nhanh như vậy.

Sự mơ hồ này rất nhanh đã đến ngày thành thân.

back top