NHẶT ĐƯỢC HÒA THƯỢNG CÓ MƯU ĐỒ BẤT CHÍNH VỚI TA

Chương 11

Sau chuyện đó, ta chơi gì cũng không còn hứng thú.

Ngày trở về Vân Châu, ta vừa bước chân vào Vương phủ.

Lão quản gia đã đưa ra Thánh chỉ, vẻ mặt rất khó xử.

「Vương gia, Hoàng thượng lệnh ngài lập tức lên đường đến Kinh đô nhận chức!」

Ta trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp, ta vừa về đến nơi đã bắt ta đi sao?

Nhưng không còn cách nào, ai bảo Hoàng mệnh khó trái?

Ta dáng vẻ khó khăn trở lại Kinh thành, còn chưa kịp lấy lại hơi, đã hay tin Hoàng huynh tốt của ta đã bắt Niệm An.

Nghĩ đến cái miệng mở ra là tạo phản của hắn, lòng ta bỗng nhiên thót lại.

Tuy Niệm An luôn có những ý nghĩ đại nghịch bất đạo.

Nhưng hắn đẹp trai mà.

Hơn nữa, hơn nữa tên này còn cưỡng hôn ta hai lần.

Ta còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn c.h.ế.t sao được?

「Hoàng huynh! Hoàng đệ mạo muội muốn cầu Hoàng huynh một chuyện!」

Sau bức rèm pha lê, ta nước mắt mờ mịt nhìn vị Hoàng huynh chưa từng gặp mặt, khóc đến mức lê hoa đái vũ.

「Ồ, không biết Tiêu Dao Vương muốn cầu chuyện gì?」

Giọng nói lười biếng và ấm áp của Hoàng huynh nhẹ nhàng bay tới.

Ta chỉ thấy giọng nói này có chút quen tai.

Nhưng không nghĩ kỹ.

「Hoàng huynh gần đây có bắt một Hòa thượng không?」

Ta cẩn thận hỏi.

Mãi một lúc lâu, Hoàng huynh mới đáp ta: 「Có bắt một Hòa thượng, sao, ngươi muốn cứu hắn?」

Không hiểu vì sao, khi nói đến Hòa thượng này, giọng điệu của Hoàng huynh dường như tốt hơn không ít.

Ta lập tức gật đầu như giã tỏi, lời khen nịnh bợ tuôn ra không ngừng.

「Hoàng huynh quả thật là thông minh, quả thực như Thiên thần hạ phàm!」

Ta mang tất cả những từ ngữ khen ngợi có thể nghĩ ra.

Người sau bức rèm pha lê dường như nghe thỏa mãn.

Áo bào đen kia khẽ động, thân mình dường như cũng nghiêng về phía trước một chút.

「Muốn cứu tên Hòa thượng đó, được thôi, vào cung hảo hảo liên lạc tình cảm với Trẫm, Trẫm sẽ thả hắn.」

Mắt ta lập tức sáng lên.

Đơn giản vậy sao?

Nhưng rất nhanh, ta biết mình đã lầm.

Lầm to rồi!

 

back top