Năm ta mười tuổi, ta cứu một ăn mày trên đường.
Hắn gầy yếu khô quắt, bị chính cha mình đánh đập ức hiếp.
Ta vì cứu hắn mà còn bị tên khốn đó quất một roi.
Ta lệnh cho người đuổi tên đó đi, rồi tắm rửa sạch sẽ cho tên ăn mày, đưa đến Đông Cung.
Năm đó, Hoàng huynh thật sự của ta là Thái tử, là người tốt nhất toàn Kinh thành.
Ta tự cho rằng tên ăn mày đi theo Hoàng huynh sẽ không phải chịu khổ nữa, liền bảo hắn hầu hạ Hoàng huynh cho tốt.
Những năm ta không có mặt, Hoàng huynh bị Tam ca và bọn họ hãm hại bằng thuốc độc.
Trước khi chết, Hoàng huynh để tên ăn mày giả mạo hắn.
Giúp hắn đoạt được thiên hạ này.
Tên ăn mày đã đồng ý.
Hắn dùng thủ đoạn sấm sét đoạt được Hoàng vị, khiến tâm nguyện của Hoàng huynh ta được như ý.
Và Quân Dao, cũng chính là tên ăn mày kia, đã trở thành Hoàng đế thật sự.
Quân Dao áp sát ta, khẽ thì thầm bên tai ta.
「Ta đối với Thất Hoàng tử, đã âm mưu từ lâu rồi đấy.」
Ta sững sờ.
Nghĩ đến lần Niệm An say rượu cưỡng hôn ta trong doanh trướng.
Ta hậm hực nhìn người trước mặt.
「Ngươi cố ý ngay từ đầu đúng không!」
Mày hắn cong lên: 「Đoán đúng rồi, a, ta nên thưởng cho Thất Hoàng tử thế nào đây?」
Hắn vừa nói như vậy, dục vọng trong mắt hắn giấu không nổi.
Ta hoảng loạn.
Sau một đêm hoang đường, hắn đang nghịch tóc ta, véo véo má ta.
Ta giơ tay lên tát hắn một cái.
「Đồ thần kinh, ngươi tự ghen với chính mình có ý nghĩa gì không?」
Ta đang ám chỉ chuyện đêm đó hắn giả vờ bị hạ thuốc rồi giận dỗi bỏ đi!
Hắn sờ sờ mũi, cười phóng túng.
「Cũng coi như có ý nghĩa đi.」
Ta nghẹn lời, ôm lấy chỗ nào đó đang đau nhức xuống giường.
「Bây giờ ta sẽ về Vân Châu ngay.」
Hắn kéo ta lại từ phía sau, lại quấn lấy ta.
「Không được đâu, toàn thiên hạ đều biết ngươi dưới phạm thượng, bị Trẫm giam lỏng rồi.」
「Thất Hoàng tử của ta, sau này cứ ở trong cung này mà hảo hảo bầu bạn với Trẫm đi.」
Vậy nên, ngay từ đầu, khi ta tham sắc mà đưa Niệm An về phủ.
Ai đó đã bắt đầu nhòm ngó ta rồi sao?
END.
