NHẶT ĐƯỢC HÒA THƯỢNG CÓ MƯU ĐỒ BẤT CHÍNH VỚI TA

Chương 5

Rất tốt.

Ta dẫn tám vạn binh mã tiến về Kinh thành.

Đi qua Vân Thành, Thứ sử Vân Thành vô cùng nhiệt tình nghênh đón ta vào thành.

Hắn còn khen ta có dũng có mưu.

Trong vài tháng đã giải quyết được hoạn nạn tâm phúc của Hoàng thượng.

Ta chột dạ vô cùng.

Nào dám nói thật là mình cũng đang muốn tạo phản?

Trao đổi với Thứ sử vài câu.

Hắn đột nhiên bí mật nói rằng đã tặng cho ta một phần quà.

Bảo ta về doanh trướng thưởng thức.

Ta cứ tưởng lại là một món đồ chơi mới lạ nào đó.

Hăm hở trở về doanh trướng.

Đến cả việc Niệm An chào hỏi ta cũng không nhìn thấy.

「Bảo bối! Ta đến đây!」

Ta hưng phấn vén rèm cửa.

Tưởng là vật hiếm lạ gì.

Kết quả lại là một nam tử có vẻ ngoài cực kỳ tuấn mỹ.

Hắn đoan chính ngồi trên giường ta, liếc ta một cái, rồi e thẹn cúi đầu xuống.

Ta chớp mắt.

Tình huống gì đây?

「Ách… ngươi…」

Xin lỗi, ta có chút lời nói lộn xộn rồi.

Nam tử lại không có ý định rời đi.

Hắn như một người phụ nữ, nhích đến gần ta.

Dùng giọng nói yểu điệu nói: 「Vương gia, để nô gia hầu hạ ngài đi.」

A a a a!

Cái quỷ gì vậy!

Ta kinh hãi nhảy về phía sau.

Nam tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt tổn thương.

「Vương gia không thích nô gia sao?」

Mặt ta đầy vạch đen.

「Ta không thích nam nhân.」

Hắn nhíu mày.

「Vương gia không thích nam nhân, vì sao lại giữ một Hòa thượng dung mạo xinh đẹp bên cạnh?」

Niệm… Niệm An?

Ừm…

Hắn quả thật rất xinh đẹp.

Nếu không ta cũng sẽ không chịu đựng hắn lải nhải suốt ba năm.

Khoan đã!

Chuyện này có liên quan gì đến Niệm An chứ?

Ta mặt đen sầm nhìn nam tử.

「Ai nói ta thích hắn, ta giữ hắn lại, chỉ là có tác dụng mà thôi!」

「Ngươi mau cút đi!」

「Nếu không ta sẽ gọi người!」

Nam tử không tình nguyện rời đi.

Đợi hắn vừa đi, ta vội vàng vén rèm cửa sổ muốn tản bớt mùi phấn son trong không khí.

Lại không ngờ nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Niệm An.

Hắn đứng ngay bên ngoài cửa.

Đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm ta.

Hắn hỏi từng chữ một: 「Giữ, ta, lại, chỉ, là, có, tác, dụng, mà, thôi?」

Ta ngơ ngác.

「Chứ còn gì nữa?」

Ta không thể nói rằng, ta giữ ngươi lại vì thấy ngươi đẹp trai chứ?

Nói ra như vậy thì mặt mũi của Tiêu Dao Vương ta để ở đâu?

Ta lầm bầm.

Niệm An hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hai ống tay áo văng lên pách pách vang vọng.

Ta cau mày.

Hắn giận rồi sao?

 

back top