NHẶT ĐƯỢC HÒA THƯỢNG CÓ MƯU ĐỒ BẤT CHÍNH VỚI TA

Chương 7

Ngày hôm sau.

Niệm An đặc biệt đến tìm ta.

Áo Tăng y trắng tinh, cổ tay vẫn đeo chuỗi hạt Phật châu kia.

Khác với trước đây, nụ cười nơi khóe môi hắn dường như đặc biệt vui vẻ.

「Vương gia, ta nghe nói đêm qua ngươi đã đến trướng của ta. Giữa chúng ta, có xảy ra chuyện gì không?」

Hắn giữ vẻ nghiêm trang, một bộ dáng thần thánh bất khả xâm phạm.

Ta nghĩ đến bộ dạng hỗn đản tối qua của hắn, nào dám thừa nhận?

Ta ưỡn ngực, lắc đầu như cái trống bỏi.

「Không có, không có chuyện gì xảy ra cả.」

Hắn cong khóe miệng, có ý đồ: 「Thật sao?」

Chứ còn gì nữa?

Ta không thể thừa nhận Tiêu Dao Vương đường đường chính chính lại bị một Hòa thượng cưỡng hôn chứ?

Niệm An không truy hỏi nữa, chỉ là ánh mắt nhìn ta luôn lộ ra vẻ quái dị.

Bây giờ thì hay rồi, ngược lại thành ta phải trốn tránh hắn.

Lần trốn tránh này kéo dài suốt ba tháng.

Ba tháng này, Niệm An dẫn bộ hạ của ta đông chinh tây thảo, binh mã từ hai vạn ban đầu đã mở rộng lên đến hai mươi vạn người.

Ngày tiến vào Kinh, ta đã chuẩn bị sẵn một đống lời lẽ.

Chẳng hạn như nguyền rủa tên Hoàng đế chó má kia cướp đoạt dân nữ, vân vân.

Nhưng ai ngờ được.

Ta, người đi tạo phản, lại trở thành đại công thần?

Trước cổng thành, các đại thần xếp hàng chào đón.

Tể tướng vỗ vai ta cười toe toét: 「Không ngờ Tiêu Dao Vương lại có bản lĩnh như vậy, chỉ vài tháng đã dẹp loạn, giải quyết được hoạn nạn tâm phúc của Hoàng thượng, quả thật là tuổi trẻ tài cao!」

Ta chột dạ cực kỳ, dâng lên một cảm giác như bị người ta trêu đùa.

Lén nhìn sang Niệm An bên cạnh.

Lại phát hiện hắn đang bị một đám đại thần vây quanh.

Ta còn nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ: 「Hoàng thượng」.

Hửm?

Hoàng thượng?

Ta nảy sinh nghi ngờ, muốn đến gần nghe cho rõ.

Vừa đến gần Niệm An, hắn đột nhiên quay đầu lại, đôi môi mỏng quẹt qua gò má ta.

Tiếng ồn ào xung quanh lập tức im bặt.

Các đại thần đồng loạt dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn ta và Niệm An.

Mặt mũi ta lập tức đỏ bừng.

Ta chống nạnh, lắp bắp giải thích cho mình.

「Các ngươi đừng hiểu lầm, ta và Niệm An không có quan hệ gì hết!」

「Thật đó!」

Ai ngờ được, bộ dạng lạy ông tôi ở bụi này của ta lại trực tiếp chọc cười Niệm An.

Hắn đưa bàn tay trắng nõn khẽ gõ vào trán ta một cái, giọng nói có phần cưng chiều.

「Vương gia, không cần đặc biệt giải thích.」

Vị Tể tướng vừa khen ta tuổi trẻ tài cao lập tức nở một nụ cười dì ghẻ (cười ý vị).

「Đúng vậy đúng vậy Vương gia, ngươi không cần nói, chúng ta đều hiểu cả.」

Ta: 「……」

 

back top