NHẶT ĐƯỢC SẾP TỔNG TÀI Ở BÃI RÁC

Chương 18: Ngoại truyện

Nam Mục hồi tưởng lại chuyện của mình.

“Bố anh… đã lén lút có hai đứa con riêng sau lưng mẹ anh.”

“Sau khi bố mẹ anh gặp tai nạn trong kỳ nghỉ… hai đứa con riêng đó luôn tìm cách trừ khử anh… để nuốt trọn số tài sản đó.”

“Chúng rất thông minh, không bao giờ tự mình ra tay, chỉ âm thầm đào hố bẫy anh…”

Nói đến đây, Nam Mục dừng lại.

“Mời vào.”

“Nam Tổng, đây là hợp đồng mới nhất.”

Đợi thư ký ra ngoài, tôi mới tiếp tục thúc giục Nam Mục kể tiếp.

Nam Mục xoa xoa trán, có chút bất lực nhìn xuống dưới bàn.

“Vậy em có thể… đừng làm nữa được không?”

Cằm tôi đặt trên đùi Nam Mục, ngước đôi mắt nhìn anh.

Nam Mục xoa thái dương, cố gắng chịu đựng cảm giác đó để tiếp tục câu chuyện.

“Khoảng thời gian đó, chúng… gây ra không ít rắc rối cho anh, nên anh mới quyết định giả c.h.ế.t để lôi chúng ra.”

“Hộc… nhưng chúng thông minh hơn anh nghĩ, đã phái người chặn ngay ở chỗ anh định tạm thời ẩn náu.”

“Anh rất khó khăn… mới cắt đuôi được chúng, chạy đến khu phố cổ nơi em sống, vì… quá mệt, sau khi sắp xếp cho cấp dưới tung tin ra ngoài, anh lười tìm chỗ ở khác, dứt khoát giả làm… ăn xin sống gần bãi rác.”

“Mấy ngày đó… anh sống khá nhàn nhã, ít nhất là thoải mái hơn ở… nhà.”

Nam Mục khẽ kêu lên một tiếng, rất lâu sau mới trấn tĩnh lại.

Anh véo má tôi, ép tôi ngẩng mặt lên.

“Em có biết em đang dụ dỗ cấp trên không, đây là hành vi ‘quy tắc ngầm’ đấy.”

“Tôi không có.” Tôi ôm lấy Nam Mục làm nũng: “Tôi chỉ thấy anh cần được an ủi thôi.”

Nam Mục bị tôi chọc cười, một chân cọ xát vào phía trước người tôi.

Nhìn biểu cảm của Nam Mục, tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm anh chặt hơn.

“Nam Mục, tôi yêu anh.”

“Ừm, anh biết.”

“Tôi sẽ không rời xa anh.”

“Ừm hửm.”

“Mãi mãi không.”

“Vậy thì dùng nửa đời còn lại để chứng minh cho anh thấy đi.”

 

END.

back top