NHẶT ĐƯỢC SẾP TỔNG TÀI Ở BÃI RÁC

Chương 2

Xuyên qua hành lang ẩm ướt và tối tăm của khu nhà cũ, Nam Mục theo tôi về đến nhà.

Trong lúc anh tắm, tôi nhanh chóng dọn dẹp lại nhà cửa một lượt, rồi còn lục ra một bộ quần áo đã giặt sạch đặt ở cửa phòng tắm.

Nam Mục tắm xong, cái đầu ướt nhẹp thò ra từ khe cửa.

“Quần áo ở kia.”

“Là đồ đã giặt rồi, sạch sẽ đấy.”

Thay đồ ngủ xong, Nam Mục bước ra khỏi phòng tắm.

Anh cúi đầu kéo kéo chiếc áo hơi rộng trên người: “Thân hình của cậu khá tốt.”

Không đợi tôi trả lời, Nam Mục lại nói: “Cảm ơn cậu, sau này tôi sẽ trả lại cậu khoản thù lao tương xứng.”

Nghe những lời Nam Mục nói, trong lòng tôi trào lên một sự khó chịu.

Rõ ràng là đã khó khăn đến mức này rồi, vậy mà vẫn phải cố giữ sĩ diện.

Tôi không nói gì, quay người đi nấu một gói mì tôm cho Nam Mục.

Nam Mục có vẻ chưa từng ăn loại thức ăn này, anh cảnh giác cầm đũa lên, chọc chọc như đang thử độc.

Quan sát một lúc lâu, Nam Mục mới chậm rãi động đũa, ăn hết sạch gói mì một cách tao nhã.

Ăn xong, Nam Mục nhìn quanh phòng.

Căn phòng chưa đầy năm mươi mét vuông trông đơn sơ, sàn nhà là xi măng xám xịt, đồ đạc đều là loại cũ kỹ đã bong sơn từ mấy chục năm trước, ngay cả tường nhà cũng tróc lở, không có chỗ nào còn nguyên vẹn.

Tôi có chút xấu hổ, xoa xoa vành tai: “Cái đó, nếu anh ở không quen, tôi…”

Ánh mắt Nam Mục lại đổ dồn về phía tôi.

“Tôi… tạm thời không có chỗ nào để quay về.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Mục, tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

“A ha ha ha, không sao, dù sao tôi cũng ở một mình, anh muốn ở bao lâu cũng được!”

“Đồ đạc trong nhà, anh cứ dùng thoải mái!”

“Chỉ cần anh không chê, muốn ở đây bao lâu cũng được!”

Buổi tối, tôi nhường chiếc giường duy nhất cho Nam Mục, còn mình thì trải chiếu ngủ dưới đất.

Nhờ ánh sáng từ ngoài cửa sổ, tôi mơ hồ nhìn thấy hình dáng anh trên giường.

Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng.

Rõ ràng đều là đàn ông, nhưng khi thấy Nam Mục nằm trên giường mình, tôi lại cảm thấy tim đập thình thịch.

Đúng lúc tôi đang cố gắng lý giải sự khác lạ đó, Nam Mục đang nằm trên giường bỗng lật người, nói với tôi đang nằm dưới đất một câu:

“Buổi tối lạnh lắm, lên ngủ chung đi.”

 

back top