Thời gian ở bên nhau càng lâu, tình cảm của tôi dành cho Nam Mục càng thêm nồng nhiệt.
Nhưng vì sợ Nam Mục không chấp nhận đàn ông, tôi đành dùng cách khác để bày tỏ tình cảm này.
Thay đổi món ăn liên tục để nấu cho Nam Mục, chăm sóc anh tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.
Tôi vốn tưởng mình ngụy trang hoàn hảo, cho đến một đêm nọ, Nam Mục hỏi tôi một câu:
“Ân Viễn, cậu có thích tôi không?”
Thay vì vui mừng, cảm xúc của tôi lúc đó lại là sự sợ hãi.
Tôi sợ Nam Mục ghét bỏ tôi, rồi rời xa tôi.
Tôi sợ sẽ không bao giờ gặp lại Nam Mục nữa…
Trong khoảnh khắc, tim tôi như thắt lại, ngay cả giọng phủ nhận cũng yếu ớt, không có chút sức lực nào.
“Anh… anh nói gì vậy?”
“Tôi không thích đàn ông…”
Nam Mục nheo mắt lại.
“Vậy người lén lút ôm tôi đêm hôm kia không phải cậu?”
“Người ngày nào cũng dậy sớm lén đi giặt quần áo không phải cậu?”
“Còn nữa…”
Nam Mục liệt kê từng “tội lỗi” của tôi.
Tôi càng nghe càng cứng đờ, càng nghe càng muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“Nếu không phải cậu, vậy nhà chúng ta bị trộm đột nhập à?”
Tôi cắn răng, liều lĩnh gào lên với Nam Mục: “Đúng! Tôi thích anh! Tôi đặc biệt thích anh!”
Cơn bốc đồng qua đi, tôi lại lắp bắp:
“Xin lỗi, tôi… sau này tôi sẽ ngủ dưới đất, sẽ không làm ra hành động nào khiến anh bối rối nữa.”
Nam Mục im lặng, không có bất kỳ phản hồi nào.
Ngay lúc tôi tưởng mình đã bị Nam Mục coi là biến thái, giọng anh bỗng ghé sát lại.
“Sao phản ứng lớn thế, tôi cũng có nói là không chấp nhận được đâu.”
Nam Mục lười biếng tựa vào tường, nhìn tôi như thể đang thấy một điều gì đó thú vị.
“Ý anh là…” Nghĩ đến khả năng đó, tôi phấn khích đến mức không biết nói năng gì nữa.
“Tôi hỏi cậu, nếu sau này có người xông vào muốn đánh c.h.ế.t tôi thì sao?”
Tôi lập tức trả lời: “Đương nhiên là đánh đuổi họ đi để bảo vệ anh rồi!”
Những thứ khác thì không dám chắc, nhưng mấy năm đi làm thêm bên ngoài tuy không tiết kiệm được nhiều tiền, nhưng cơ bắp trên người chắc chắn không ít, đánh nhau thì không thành vấn đề.
“Nếu số người quá đông đến mức một mình cậu không đối phó được thì sao?”
Tôi im lặng.
Rất lâu sau, tôi kiên định nhìn Nam Mục.
“Nếu tôi đánh không lại, tôi sẽ ôm anh chạy, rồi trốn đi.”
Khóe môi Nam Mục càng cười sâu hơn: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Ừm!”
Như để xác nhận sự chân thật của những lời đó, Nam Mục véo cằm tôi, nhìn ngó trái phải.
Hơi thở của Nam Mục phả vào mặt, khác hẳn với sự tiếp xúc vô ý thức khi ngủ đêm.
Sự gần gũi khi tỉnh táo khiến toàn thân tôi căng thẳng, đôi môi cũng vô thức run rẩy.
Nam Mục nhìn tôi, chợt cười.
“Vậy thì hẹn hò đi.”
