Thông tin đạo diễn gửi đến trên màn hình điện thoại đặc biệt chói mắt:
【Biểu cảm và cơ thể của cậu quá cứng nhắc.】
【Thế này khán giả làm sao nhập tâm được.】
【Thời gian này cậu và Văn Húc hãy bồi dưỡng tình cảm thật tốt đi.】
【Nếu thực sự không được, tôi sẽ đổi người.】
Tôi khuấy khuấy bát cháo trong tay, rầu rĩ thở dài.
Là một sinh viên đại học kiêm tiểu KOL, tôi đã khó khăn lắm mới nhận được một bộ phim ngắn đam mỹ. Trong phim, tôi đóng vai đàn em ôn nhu mạnh mẽ, còn Văn Húc đóng vai đàn anh lạnh lùng, ngoài lạnh trong nóng.
Mấy hôm quay phim quảng bá trước đó, vì tôi chưa từng có tình cảm đặc biệt với con trai nên đã diễn dở tệ.
Thời hạn luyện tập mà đạo diễn cho rất ngắn, tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Văn Húc:
【Anh Văn, mình luyện tập kịch bản cùng nhau được không?】
Văn Húc nhanh chóng trả lời: 【Xin lỗi Cố Diên, bà nội anh bị bệnh nặng phải nhập viện rồi, thời gian này anh muốn ở bệnh viện chăm sóc bà.】
Tôi chán nản đặt điện thoại xuống.
Cơ hội khó khăn lắm mới có được, lẽ nào lại tan thành mây khói như vậy sao?
"Cố Diên, con làm cái gì thế? Cháo sắp bị con khuấy thành canh rồi, không ăn uống tử tế được à?"
Mẹ tôi đẩy vai tôi, vẻ mặt khó chịu: "Nấu xong mang cho con ăn, còn kén cá chọn canh."
"Mẹ, mẹ đừng quản con."
Tôi đang bực bội muốn cãi lại, phía sau cầu thang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Mẹ tôi kinh ngạc kêu lên, vội vàng đi tới quan tâm hỏi: "A Thịnh, con không phải bị sốt sao, sao vẫn đi làm?"
"Có cuộc họp khẩn."
Giọng nói vốn thanh lãnh ngày thường vì bị sốt mà khàn đi vài phần.
Mẹ tôi gật đầu, đánh giá anh một lượt, rồi quay sang nháy mắt với tôi:
"Cố Diên, đi giúp anh con thắt cà vạt đi."
Tại sao việc nhỏ này cũng phải bắt tôi làm?
Ban đầu tôi nghĩ Tiêu Thịnh sẽ từ chối, không ngờ anh lại "Ừ" một tiếng nhàn nhạt: "Được."
Tôi không tình nguyện quay đầu lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Tiêu Thịnh đang ửng lên màu đỏ bất thường vì sốt.
Tiêu Thịnh là anh kế của tôi.
Một người tôi đã ghét bỏ suốt ba năm, nhưng lại không thể không thuận theo.
Lý do ghét anh rất đơn giản: Anh chính là "con nhà người ta" trong lời mẹ tôi.
Có lẽ vì bị sốt, chiếc cà vạt của anh, vốn luôn chỉn chu, lúc này lại thắt lệch lạc.
Dưới áp lực của mẹ, tôi chậm chạp kéo ghế ra, bước về phía anh.
Tiêu Thịnh đột nhiên quét qua tôi một ánh mắt lạnh nhạt, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.
Bắt được cảm xúc trong mắt anh, tôi mới cẩn thận đánh giá anh.
Nhìn một lúc, mắt tôi bỗng sáng lên -
Đây chẳng phải là phiên bản đời thực của vị đàn anh lạnh lùng trong kịch bản sao?
Thân hình phù hợp, ngoại hình phù hợp, ngay cả khí chất thanh lãnh kia cũng y đúc.
Trong đầu tôi bất giác hiện lên những đoạn miêu tả trong kịch bản:
【Người đàn ông thân hình vạm vỡ, mặc bộ vest đen, bàn tay rộng lớn nắm lấy vòng eo thon gọn của người trước mặt, chiều cao gần một mét chín hoàn toàn bao trùm lấy bóng hình gầy gò...】
【Người đàn ông rũ mắt xuống, từ tốn tháo cặp kính gọng vàng, khoan thai tiến lại gần, đôi mày thanh lãnh dần nhuốm màu dục vọng nồng đậm...】
Tai tôi vô cớ nóng bừng, tôi hít sâu một hơi.
Chính là anh rồi.
"Nhanh lên, anh con sắp trễ rồi."
Dưới sự thúc giục của mẹ, tôi căng thẳng giơ tay lên.
Thật kỳ lạ, một khi tưởng tượng anh là nhân vật trong kịch bản, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác tội lỗi khó tả.
"Ưm."
Tiêu Thịnh khẽ hừ một tiếng.
Mẹ tôi chê tôi chậm chạp, đưa tay đẩy tôi một cái. Tôi mất thăng bằng, lảo đảo đ.â.m sầm vào eo bụng rắn chắc của Tiêu Thịnh.
Cảm giác săn chắc dưới lòng bàn tay khiến mặt tôi đỏ bừng, tôi vội vàng buông tay ra.
"Xin lỗi anh, em không cố ý."
Mi mắt Tiêu Thịnh khẽ run, giọng nói trầm thấp: "Không sao."
Đây là lần đầu tiên tôi ở gần Tiêu Thịnh đến vậy, anh ấy sẽ không đạp tôi ra chứ?
Ngay lúc ngón tay tôi chạm vào cà vạt, một giọng nói thanh lãnh quen thuộc vang lên bên tai:
【Bảo bối nhỏ dùng cái này đùa giỡn tôi, còn dễ hơn là trêu chó nữa.】
Tôi khó tin ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng không hề nhúc nhích của anh.
Bên tai lại vang lên giọng nói mang theo sự cuồng hỷ đó, trong giọng điệu còn lộ ra vẻ chưa thỏa mãn:
【Cảm giác vừa rồi thật tuyệt, muốn Bảo bối nhỏ ôm tôi thêm lần nữa.】
Cả người tôi cứng đờ tại chỗ, như bị sét đánh.
