"Khoan đã..."
"Có cái gì đó cấn em."
Dưới người dường như có vật gì đó cấn vào, tôi vô thức ôm lấy cổ Tiêu Thịnh.
Tiêu Thịnh khựng lại, đầu vùi vào cổ tôi không ngẩng lên, khẽ cười:
"Là cái gì, em không biết sao?"
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Hơi thở của anh nóng rực, làm tôi tê dại toàn thân.
Nghĩ đến việc mẹ có thể sẽ quay lại, tôi vội vàng giữ chặt bàn tay lớn đang cố gắng luồn vào trong áo tôi, nâng cao giọng:
"Không phải cái đó!"
"Là có thứ gì đó ở sau lưng em."
Tiêu Thịnh lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra sau lưng tôi, lấy vật cản đó ra.
Tôi liếc nhìn, mắt sáng lên -
Là chiếc bàn phím tôi hằng mong ước bấy lâu.
"Thích không?"
"Quà sinh nhật."
Mắt tôi nóng lên, tôi cắn một cái lên yết hầu anh.
"Thích... Là mẹ em để ở đây đúng không?"
Tiêu Thịnh khẽ hừ một tiếng, nhướng mày: "Sao em biết không phải tôi để?"
"Trước đây anh không bao giờ vào phòng em."
"Trước đây là trước đây, sau này, tôi sẽ đến mỗi ngày."
Vừa dứt lời, Tiêu Thịnh nhẹ nhàng xoa xoa môi tôi, lại cúi xuống hôn sâu.
Lưỡi anh tùy ý khám phá trong miệng tôi, bàn tay không ngừng châm lửa trên cơ thể tôi.
Tôi động đậy hai chân, ngọn lửa ở bụng dưới gần như bùng cháy.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, đẩy anh ra và chạy về phía phòng tắm.
Một bàn tay kịp thời ôm lấy cơ thể suýt ngã của tôi.
Tôi vừa xấu hổ vừa bực bội trừng mắt nhìn kẻ gây rối:
"Sao lúc nãy anh bôi thuốc xong không giúp em kéo quần lên?"
Tôi bực bội kéo chiếc quần đã tuột đến đầu gối lên.
Tiêu Thịnh cẩn thận nhìn vết thương trên chân tôi, ánh mắt đầy cảm xúc.
Khóe mắt anh ửng đỏ, anh giữ tay tôi lại, thành khẩn xin lỗi:
"Quá kích động, quên mất. Lỗi của tôi."
"Không cần mặc."
Nói xong, Tiêu Thịnh một tay bế ngang tôi lên, sải bước vào phòng tắm.
