Đoàn làm phim từ Đế Đô đã đến Thành Hoang!
Trong số khách mời còn có Thiếu tướng hàng đầu của Quân đoàn số Mười là Mộ Thâm, và Phó tướng Omega của hắn là Thời Vân Cảnh.
Cậu thiếu niên cao 1m9 ở nhà bên báo tin này cho tôi đúng lúc tôi vừa sửa xong cánh tay máy cuối cùng cho bộ giáp chiến đấu của cậu ấy.
"Tôi phục anh luôn! Đỉnh của chóp!"
Sự chú ý của cậu ấy lập tức bị chuyển hướng.
"A Từ, anh giỏi thật đấy, thợ sửa chữa của Quân đoàn số Tám còn bảo không có cách nào phục hồi được cơ! Thật nên để bọn họ đến xem!"
Tôi không mấy bận tâm "Ồ" một tiếng.
Nhưng lại bất ngờ bị luồng không khí lạnh sộc vào, không nhịn được ho khan.
Người hàng xóm hoảng hốt, tùy tiện ném bộ giáp chiến đấu quý giá sang một bên, tiến lại gần đỡ tôi:
"A Từ, anh không sao chứ? Thuốc đâu?"
Thân hình cậu ấy quả thực rất vạm vỡ.
Một cánh tay ôm lấy, rõ ràng là hành động đỡ, nhưng trông lại như đang ôm tôi vào lòng.
Tôi đẩy, không đẩy nổi.
Còn vì động chạm đến vết thương cũ, ho càng lúc càng dữ dội.
Người hàng xóm tốt bụng một tay bế bổng tôi lên, một tay rót nước đút tôi uống.
Lúc này tôi cũng không còn gì để giữ kẽ.
Tôi nương theo tay cậu ấy chậm rãi uống vài ngụm.
Cậu ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, vẻ mặt non nớt nhưng già dặn:
"A Từ, anh cần một người có thể luôn ở bên cạnh, chăm sóc sinh hoạt của anh, nếu không gặp phải tình huống như hôm nay thì anh phải làm sao?"
Cơn ho khan đã giảm bớt nhiều theo dòng nước ấm chảy vào họng.
Tôi ngước mắt lên, nói đùa:
"Cũng phải, vậy làm phiền cậu giúp tôi giới thiệu vài người xem."
"Tôi—"
Cậu ấy vừa nói được một chữ, đã bị tiếng gõ cửa "cốc cốc" cắt ngang.
"Cậu bỏ tay ra trước đã, có khách làm ăn đến rồi."
Đẩy người hàng xóm dính người ra, tôi vừa nhẹ nhàng xoa cổ họng, vừa đi ra mở cửa.
"Xin chào, xin hỏi muốn sửa gì... Thiếu tướng Mộ?"
