Tôi nhấn chấp nhận.
Khuôn mặt đẹp trai của Ân Tư Thành xuất hiện trên ống kính.
【A Từ, thật trùng hợp, tôi đang định tìm em thì em lại gọi cho tôi, em nói xem đây có phải là tâm linh tương thông không?】
【Em nhất định biết tôi nhớ em muốn phát điên rồi.】
Mạc Bách trợn tròn mắt.
Nắm đ.ấ.m vừa buông lỏng lại bị cậu ấy siết chặt kêu răng rắc.
Tôi có chút lúng túng.
Người này vẫn ba hoa chích chòe như thường lệ.
Tôi vốn định nói gì đó chuyển đề tài.
Nhưng lại bị trang phục của Ân Tư Thành thu hút sự chú ý.
Phần thân trên anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ, viền bị rách, mặc vào cũng như không.
Phần thân dưới quấn một tấm da thú lỏng lẻo, trông khá nguy hiểm.
Trên thắt lưng cài vài con cá khô nhỏ, trong tay còn cầm một cây lao.
Tôi không nhịn được hỏi: "Thành Chủ Ân, anh vừa đi đâu vậy?"
Ân Tư Thành giơ điện thoại quay một vòng: 【Vùng biển ở đây, tài nguyên biển rất phong phú, có một loại cá không có xương, vị đặc biệt tươi ngon, đợi tôi mang một ít về cho em nếm thử.】
Tôi khách sáo cảm ơn, sau đó đơn giản nói về mục đích liên hệ với anh ta.
"...Nếu anh không có mặt ở Thành Hoang, vậy tôi sẽ tìm người khác vậy."
【Đợi chút!】
Ân Tư Thành quay đầu, chạy ngược về phía ngược lại.
Ống kính lật ngược, khung hình biến thành cơ bụng và đường rãnh cơ bụng (rãnh tiên) áp sát vô hạn.
Mạc Bách tiến lại gần, dùng ngón tay chọc một cái, tắt cuộc gọi.
"Không được, Ân Tư Thành ôm giữ ý đồ bất chính với anh, anh không thể đi cùng anh ta."
Đối diện với lời nói trẻ con của cậu ấy, tôi thu lại nụ cười, dịu dàng ra lệnh đuổi khách:
"Tiểu Mạc, ngày mai cậu còn phải đi học, nên về nhà rồi."
Mạc Bách há miệng, dường như còn muốn nói gì đó.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ngay sau đó là giọng điệu mang tính mệnh lệnh của Mộ Thâm:
"Tiểu Từ, mở cửa."
Tôi bấm số điện thoại báo cảnh sát:
"Thực thi quan đại nhân, có người gây rối trước cửa nhà tôi, làm phiền ngài đến một chuyến được không?"
