Đêm đến, Ôn Hành Nghiễn vẫn lẻn vào phòng tôi.
Tôi vừa tắm xong, bước ra đã thấy hắn đứng bên giường.
Rõ ràng hắn cũng vừa tắm, những giọt nước còn vương trên tóc.
Hắn không nói gì, ôm tôi vào lòng, vùi đầu vào gáy tôi.
Tôi giãy giụa, không thoát ra được.
Tuyến thể yếu ớt bị hắn ngậm lấy, nhẹ nhàng l.i.ế.m láp.
Hầu như ngay lập tức, cơ thể tôi bắt đầu nóng lên.
“Đừng… Ôn Hành Nghiễn, anh là đồ biến thái sao?”
Ôn Hành Nghiễn hằn học lên tiếng:
“Anh hôn người yêu của mình, có gì là biến thái?”
Hành động của hắn mang theo sự tàn nhẫn, toàn bộ cơ thể dán chặt vào tôi.
Nơi nào đó cũng sớm đã có sự thay đổi đáng kinh ngạc.
“Tại sao không nói cho anh biết sớm hơn?”
“Nếu hôm nay anh không thấy tin nhắn bị thu hồi đó thì sao? Em sẽ thật sự gả cho tên súc sinh đó à?”
“Ôn Tự Ngôn, em thật là nhẫn tâm.”
“Không được trốn!”
“Khi em che giấu chuyện này, em nên nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay.”
Giọng hắn khàn khàn, mang theo sự cố chấp, sức mạnh giam cầm tôi không thể lay chuyển một chút nào.
Thông tin tố sắc lạnh tràn ngập khắp căn phòng.
“A Ngôn, không phải nói nhớ anh sao?”
“Anh trai… cũng rất nhớ em.”
