Tôi thở dài một hơi, đứng dậy định tự nấu cho mình một nồi súp nấm.
Vệ sĩ mới đến là một Alpha rất trẻ.
Thường xuyên đỏ mặt khi đối diện với tôi, làm việc rất nhiệt tình.
Tôi không có ý định tìm Alpha mới, nên cố gắng tránh tiếp xúc riêng với hắn.
Súp nấm sôi sùng sục trong nồi, dạ dày tôi trào ngược axit, khi đi lấy nước nóng thì làm rơi một cái bát đựng gia vị.
Bên ngoài cửa lập tức vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng Alpha trẻ tuổi quan tâm vọng vào:
“Ôn tiên sinh, ngài ổn không? Có cần giúp đỡ không?”
Tôi do dự một chút, vẫn trả lời: “Cần.”
Tôi không muốn tự mình dọn dẹp mảnh sứ vỡ, gần đây tôi rất ghét động tác cúi người.
Alpha đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đi tới, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hắn nắm lấy tay tôi mà không xin phép, kiểm tra xem có vết thương nào không.
Sau khi không thấy máu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiên sinh, bảo vệ mình cho tốt được không? Đừng…”
Hắn dừng lại, không nói tiếp.
Nhưng sự do dự, giằng xé trong ánh mắt hắn đã thay lời muốn nói:
“Đừng làm tôi lo lắng.”
Tôi thở dài, lặp lại lần nữa:
“Roland, tôi đã nói với cậu, tôi đã có bạn đời, và đang mang thai một đứa bé.”
“Đừng lãng phí thời gian vào tôi, cậu có thể đi tìm người phù hợp hơn.”
Ánh mắt Roland ánh lên vẻ buồn bã:
“Tôi biết, chỉ là đôi khi vẫn sẽ… không kìm được mà muốn lại gần ngài hơn một chút.”
Tôi vỗ vai hắn:
“Giúp tôi dọn dẹp mảnh sứ vỡ được không?”
Roland ừ một tiếng buồn bã, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
Thông tin tố Alpha lan tỏa khiến tôi không thoải mái lắm.
Thời kỳ mang thai của Omega rất cần sự trấn an từ bạn đời.
Khi không có phản ứng thai kỳ, tôi còn có thể chịu đựng được, nhưng mấy ngày gần đây, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vị Alpha trẻ tuổi nhiệt tình như chú chó Golden này, không biết rằng, thông tin tố không phù hợp của hắn, luôn làm nặng thêm phản ứng của tôi.
Tôi có chút chóng mặt, phải chống tay xuống bàn.
Roland lập tức đứng dậy, căng thẳng đỡ lấy tôi.
“Sao vậy? Khó chịu lắm à? Có cần gọi bác sĩ không?”
Thân hình hắn cao lớn, khi đứng trước mặt tôi, bờ vai rộng đó dường như muốn bao bọc cả người tôi vào trong.
Hắn cúi đầu, dường như muốn hôn trán tôi để trấn an.
Nhưng chưa kịp chạm vào, cánh cửa đột nhiên bị đá tung.
Tuyết bay lả tả khắp nơi, bóng người ngược gió thẳng đứng.
Hắn bước từng bước tới gần, giọng nói lạnh lùng dường như có thể đóng băng mọi sinh vật xung quanh.
“A Ngôn, em làm anh tìm vất vả quá.”
