Mười hai giờ trưa, Thẩm Diên Niên vẫn chưa nhận được bất kỳ tin nhắn nào.
Trong căn phòng kéo rèm kín.
Anh ta nhìn giọt nước mắt đau đớn của cô gái trước mặt, đột nhiên ác ý đưa tay buộc cô ta nhìn thẳng vào mình: “Cô khóc cái gì?”
Tại sao anh ta lại buồn?
Anh ta làm sao có thể buồn?
Năm đó người nói chia tay là anh ta, người im lặng phá bỏ đứa con cũng là anh ta.
Bấy nhiêu năm rồi, anh ta chẳng phải cũng bình thản vượt qua sao?
Uất Liên Sinh, lấy tư cách gì mà buồn?
Trần Niệm Niệm bị giữ chặt đến đau đớn, nhưng không dám nói một lời.
Rõ ràng, người Alpha trước mặt đang coi cô ta là người khác.
Sau nụ hôn không phải là sự vuốt ve mà cô ta tưởng tượng.
Mà là những câu chất vấn không ngừng.
Cô ta lờ mờ nhìn thấy sự cố chấp của người đàn ông đối với cuộc hôn nhân này.
Anh ta cần một lời giải thích, một lời giải thích được nói ra từ chính miệng bạn đời của anh ta.
Trần Niệm Niệm phải chịu đựng cảm xúc ngày càng cực đoan của anh ta.
Đồng thời cũng biết được một số tin tức không hay ho từ những lời nói rời rạc đó.
— Đứa bé đó, hình như không phải của Thẩm Diên Niên.
Một niềm vui khó tả dâng lên trong lồng n.g.ự.c cô ta.
Thẩm Diên Niên muốn có con, nhưng Omega của anh ta lại mang thai con của người khác.
Đây là cơ hội của cô ta.
Trần Niệm Niệm lấy hết can đảm, ôm chặt lấy anh ta: “Em thương anh mà, Thẩm tổng, em sẽ sinh cho anh một đứa con thuộc về anh, được không?”
Không biết từ ngữ nào đã chạm đến cảm xúc của người đàn ông.
Anh ta đột nhiên cười, nụ cười âm u, có chút rợn người.
Đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: “Được thôi.”
Người đàn ông cúi xuống, ánh mắt ẩn hiện sự cố chấp.
Không cần đứa con hoang đó.
Sinh một đứa con thuộc về anh ta.
