Cả bàn tay tôi run rẩy, run đến mức nước mắt làm nhòe đi chữ viết trước mắt, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Tôi ném báo cáo vào mặt anh ta, lần đầu tiên lớn tiếng gầm lên: “Thẩm Diên Niên, anh đùa giỡn tôi vui lắm sao?”
Nếu im lặng và nước mắt không thể đổi lấy sự tôn trọng.
Thì ít nhất sự giận dữ có thể.
Tạm thời có thể.
“Nhìn tôi uống thuốc, tiêm chích, chạy chữa khắp nơi, bị hành hạ như một con điên, anh vui lắm phải không?!”
“Tôi đã nói với em từ lâu rồi nhà họ Thẩm không thiếu một đứa con, là em muốn có!” Anh ta nghiêm giọng ngắt lời tôi.
“Nhưng anh đã hứa rồi!” Nước mắt tôi chảy xuống không ngừng, cổ họng nghẹn lại không nói được một câu trọn vẹn nào nữa, “Anh đã hứa, chỉ cần sinh cho anh một đứa con thì chúng ta sẽ xóa nợ...”
Anh ta nhìn những giọt nước mắt tuôn ra của tôi, im lặng rất lâu.
Không biết đã qua bao lâu, người Alpha đối diện cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Người bày ra trò lừa này trước khi tôi phản bội, chính là anh ta.
Người đàn ông gắng gượng kéo khóe môi.
“Đúng, tôi đã nói, tôi sẽ để em đi, sau khi em giải thích rõ ràng.”
“Dù sao, tôi cũng không có hứng thú lãng phí cả đời với một Omega vô liêm sỉ.”
Giải thích? Anh ta muốn giải thích gì đây?
Tại sao tôi biến mất bốn tiếng đồng hồ trong bữa tiệc tối đó?
Tại sao lại lấy cớ kỳ phát tình để lừa anh ta?
Và tại sao lại trùng hợp như vậy, cậu hai nhà họ Giang phong lưu phóng đãng, người tôi từng quen sau khi chia tay năm đó, cũng lại tình cờ rời đi sớm?
