Giấc ngủ này thực ra không hề yên ổn.
Tôi đã mơ thấy rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Là đứa con bị tôi phá bỏ mười năm trước.
Tôi nằm trên bàn phẫu thuật và mất rất nhiều máu.
Ngay cả người mẹ hút m.á.u của tôi, cũng không kìm được rơi nước mắt khi nhận tờ giấy báo nguy kịch.
Tiếng tích tắc của máy móc thúc giục đêm tối chuyển sang bình minh.
Thẩm Diên Niên là người cuối cùng biết tin.
Đường bị tuyết phong tỏa, anh ta bỏ lại tất cả mọi thứ hỗn độn ở công ty, lái xe đi vòng vèo hàng trăm cây số để đến thành phố của tôi.
Nhưng khi anh ta thực sự tìm thấy tôi, đã là hai tuần sau.
Trên con phố mùa đông lạnh lẽo.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bụng tôi rất lâu, rồi cất giọng khàn đặc: “Đứa bé đâu?”
Tôi nói: “Phá rồi.”
Lúc đó, nhà họ Thẩm đang trên bờ vực phá sản, cha Thẩm vướng vòng lao lý.
Người thừa kế quá trẻ này chưa kịp tiêu hóa biến cố, đã bị đẩy ra tiền tuyến.
Nhưng dự án cốt lõi duy nhất có hy vọng xoay chuyển tình thế, lại bị điều tra vì vấn đề tài chính.
Đó có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh ta.
Và tôi lại thể hiện bản chất tham lợi sợ hại một cách triệt để.
Tôi phá bỏ đứa con, rửa sạch dấu hiệu, ép anh ta chia tay.
Dù chúng tôi đã yêu nhau gần sáu năm từ thời đại học.
Dù anh ta là người đã kéo tôi ra khỏi gia đình nguyên thủy ẩm ướt, tăm tối trong thời kỳ tôi nghèo túng nhất.
Và dù anh ta không tiếc trở mặt với gia đình để thuyết phục họ chấp nhận tôi, một Omega có thân phận thấp kém.
“Tại sao? Chỉ vì mấy tháng này tôi không đưa tiền cho em sao?”
Thiếu gia nhà họ Thẩm bẩm sinh cao quý lạnh lùng.
Được mọi người tôn sùng, ở vị trí cao.
Chưa bao giờ có bộ dạng tiều tụy và hèn mọn như vậy.
Tôi khôi phục vẻ ít nói lạnh nhạt thường ngày: “Chứ sao nữa? Không phải ngay từ đầu anh đã biết rồi sao? Nhà họ Thẩm bây giờ không dễ dàng, tôi không tiêu tiền của người nghèo đâu.”
Anh ta cười lạnh: “Vậy nên em chê đứa con này là một gánh nặng? Làm lỡ việc em tìm người khác sao?”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, không nói gì.
Tiền trao cháo múc, chỉ là giao dịch mà thôi.
Năm mười mấy tuổi, anh ta đưa tiền cho tôi, tôi giúp anh ta vượt qua kỳ nhạy cảm.
Bây giờ cây đổ bầy chim tan.
Mọi nỗ lực của anh ta cuối cùng cũng không cảm hóa được tôi.
“Em có nỗi khổ tâm nào không?”
Trước khi rời đi, anh ta gọi tôi lại, hỏi câu hỏi cuối cùng.
Tôi chớp chớp đôi mắt cay xè, nói rõ ràng từng chữ: “Không.”
Cơn gió lạnh rít qua giữa hai chúng tôi.
Một lúc lâu, khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười gần như chế giễu.
“Được, Uất Liên Sinh, là tôi đã nhìn lầm em.”
“Em tốt nhất nên có bản lĩnh sống tốt một chút, ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay tôi lần nữa.”
