OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 30

Đồng Hữu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng anh ta quen thuộc đến mức không còn gì để nói.

Đã từng, cậu ta và người này không phải kiểu ở chung như thế này, nhưng sự kiêu căng ngang ngạnh không ngụy tạo trước mặt anh ta thì lại là thật.

Từ năm 14 tuổi cha cậu ta cho cậu ta tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mỗi lần nghỉ cậu ta đều đến tìm anh Xuyên chơi, nhưng lần nào đi cùng cậu ta cũng là Hứa Tắc Văn.

Anh ta rất tỉ mỉ, rất biết chăm sóc người khác, cũng rất biết nhìn sắc mặt, ổn trọng, đáng tin cậy, ít nói, cũng không nói lời vô nghĩa, sẽ không giống như những tên bảo tiêu ngu ngốc kia, động một chút là chọc cậu ta không hài lòng.

Anh ta rất biết dỗ cậu ta vui vẻ, biết cậu ta thích gì, cũng biết cậu ta muốn gì, ngay cả khi bị ràng buộc, cuối cùng cũng có thể dỗ cậu ta vui vẻ.

Cậu ta vốn dĩ xem anh ta là một người anh tri kỷ có thể dựa dẫm, nhưng anh ta thì sao, vào đêm lễ thành niên của cậu ta, sau khi ôm cậu ta ngủ về phòng, đã lén lút hôn môi cậu ta.

Nếu không phải căn bản chưa ngủ, thật sự sẽ không biết anh ta đối với mình ôm loại tâm tư này.

Lúc đó xử lý thế nào nhỉ, hình như là tát anh ta một cái ngay tại chỗ, nói vài lời khó nghe.

Sau đó bịa đặt một vài lỗi lầm, làm cha cậu ta hạ lệnh đánh anh ta đến thoi thóp.

Ai bảo anh ta cứ cắn răng không chịu nhận lỗi, vẫn là anh Xuyên cầu tình mới tha cho anh ta.

Bây giờ những cơ bắp sau lưng anh ta, phỏng chừng đều còn in vết roi đi.

“Sao không nói gì?” Thiếu niên xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lời nói thốt ra lại đ.â.m thẳng vào tim người ta: “Anh có biết không, ánh mắt anh nhìn tôi ghê tởm c.h.ế.t đi được, đối với một cậu bé mà anh nhìn lớn lên có cái loại ý nghĩ đó, anh thật đê tiện.”

A Văn trước sau rũ mắt, hơi thở trở nên nặng nề theo những lời này, lồng n.g.ự.c như có ngàn vạn cây kim đang xuyên qua.

Sự cô đơn từ trong ra ngoài phát ra từ cơ thể người đàn ông. Anh ta không hiểu sao lại kéo ra một nụ cười khổ vô hình.

Một mặt cảm thấy anh ta ghê tởm, một mặt lại không cho phép anh ta nhìn người khác một cái, nói thêm một câu với người khác.

Ngay cả là người lạ hỏi đường, cũng phải giận dỗi với anh ta, muốn anh ta dỗ dành.

Luôn cho anh ta một chút hy vọng có lẽ có, rồi lại tự tay tàn nhẫn dập tắt.

Chẳng phải cũng có chút quá bá đạo sao, là sự chiếm hữu quấy phá, ngay cả khi không thích, cũng không thể nhường cho người khác sao?

“Xin lỗi tiểu thiếu gia.” A Văn mở miệng, nói với vẻ hèn mọn lại kiềm chế: “Về sau sẽ giấu kỹ.”

Sắc mặt Đồng Hữu có một khoảnh khắc không tự nhiên, ngay sau đó khôi phục như cũ, như là cuối cùng đã hài lòng với lời anh ta nói, buông lỏng cà vạt anh ta ra.

Xoay người vừa đi chưa được hai bước, liền bắt đầu ho khan kịch liệt: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Ho đến mức môi tái nhợt, gò má đỏ bừng. Phỏng chừng là do ăn kem lại thổi gió lạnh dẫn tới.

Nội tâm A Văn căng thẳng, thói quen vươn tay ra giữa không trung chợt cứng lại, cuối cùng vẫn rũ xuống.

Đồng Hữu chú ý đến phản ứng không nhỏ này của anh ta, vừa khẽ ho khan, vừa né tránh ánh mắt, ra lệnh: “Tôi hơi lạnh, đem quần áo của anh cho tôi mặc.”

Hứa Tắc Văn sững sờ giây lát, nhanh chóng cởi áo khoác âu phục ra, cẩn thận khoác lên người thiếu niên.

Cảm nhận được cơ thể được bao bọc bởi một hơi thở và độ ấm quen thuộc, cái lạnh bị ngăn cản.

Đồng Hữu ôm lấy bộ quần áo quá rộng so với mình, không chút lưu tình đi nhanh về phía nhà.

________________________________________

Chiều tối

Biệt thự yên ắng, mây đen trên bầu trời phủ lên toàn bộ thế giới một tầng khói mù.

Diêm Xuyên chiều nay đã đến tập đoàn, dành vài giờ để xử lý những công việc gần đây tích lũy, không thể không qua tay anh.

Anh đi vào cửa nhà, không thấy bóng dáng người nào đó khiến anh vướng bận.

“Cậu ấy đâu?” Anh thay giày xong, hỏi người giúp việc bên cạnh.

“Lâm tiên sinh tâm trạng không được tốt lắm,” mặc dù mấy ngày nay cậu ấy chẳng mấy khi vui vẻ, nhưng người giúp việc vẫn trả lời đúng sự thật: “Đang ngồi thẫn thờ ở hậu viện.”

Ánh mắt Diêm Xuyên nhiễm ưu sầu, nhẹ bước chân đi về phía hậu viện, liếc mắt một cái liền thấy cậu bé đang ngồi trên ghế, xoa bụng bầu, nhìn lên bầu trời âm u.

Đôi con ngươi kia không hề có thần thái, trông còn sa sút hơn lúc anh rời đi vào buổi trưa.

Anh cẩn thận đi đến bên cạnh cậu ta ngồi xổm xuống, sợ làm cậu ta giật mình, thấp giọng gọi: “Tiểu Vũ.”

Lâm Thính Vũ sững sờ giây lát, ánh mắt mới dần dần tập trung, chậm rãi nhìn về phía người đàn ông bên chân.

“Anh về rồi.” Cậu mềm mại nói.

Nói xong lại chợt cảm thấy, cảnh tượng này, làm cậu và Diêm Xuyên trông như một cặp vợ chồng bình thường giản dị. Mà cậu đang chào đón chồng mình về nhà.

Con ngươi cậu toát ra vẻ nặng trĩu tâm sự, mím mím môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Diêm Xuyên hỏi.

Omega mấy lần chần chừ và rối rắm, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có gì đâu, nghĩ đến, một vài chuyện.”

Diêm Xuyên bất đắc dĩ thu lại ánh mắt, biết cậu đang qua loa với anh, cũng không ép hỏi thêm.

Anh kéo tay cậu bé đặt lên môi hôn một cái: “Bữa tối làm xong rồi, chúng ta cùng đi ăn nhé?”

Mỗi lần được đối xử ôn nhu thương tiếc như vậy, nội tâm Lâm Thính Vũ đều dấy lên từng đợt sóng gợn, cậu bĩu bĩu môi, hốc mắt hơi nóng lên.

Gật đầu đồng ý xong, người đàn ông cẩn thận ngang eo ôm cậu từ trên ghế lên, đi vào phòng trong.

Diêm Xuyên ánh mắt hơi chau lại, trạng thái này của người trong lòng khiến anh rất sốt ruột. Anh cũng đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói có thể là trầm cảm tiền sản.

Gần đây anh cũng học hỏi rất nhiều về các vấn đề tâm lý có thể xảy ra trong thai kỳ, nói rằng sản phụ cảm xúc mẫn cảm, dễ dàng rơi vào vòng xoáy trầm cảm, cố gắng làm theo mọi ý muốn của cậu ấy, có thể khai thông thì khai thông, nhưng cũng không cần ép hỏi, cưỡng bức cậu ấy mở lòng.

Tình huống này, có thể phải chờ đến sau khi sinh mới có chuyển biến tốt, nhưng không thể đảm bảo nhất định sẽ khỏi.

Gần đây, chỉ cần Diêm Xuyên ở bên cạnh, ánh mắt Lâm Thính Vũ luôn vô thức rơi xuống mặt anh.

Tâm trạng cậu không tốt vừa rồi, một phần nguyên nhân chủ yếu là vì, hôm nay là ngày giỗ của bà nội.

Kể từ khi cậu xuyên đến nơi này, đừng nói tro cốt bà nội, ngay cả một kiện di vật cũng không mang đến, không thể cúng tế người thân chí cốt.

Mấy ngày này, cậu cũng suy nghĩ rất nhiều về chuyện giữa mình và Diêm Xuyên, giống như ngây thơ mơ hồ nhận thức được điều gì đó. Về trái tim của chính mình.

Người này ngay từ đầu là vì tò mò về cơ thể đặc biệt của cậu, cũng là vì em bé mà không thể không gắn bó với nhau, không minh bạch.

Anh cũng chưa từng biểu đạt tình cảm dư thừa nào với cậu.

Nhưng sự đối tốt của anh đối với cậu, đều là thật, những điều đó không phải giả dối.

Từ khi bà nội mất, cậu không còn cảm nhận được tư vị được người khác quan tâm, cho đến khi người đàn ông này xông vào thế giới của cậu, làm cậu không còn là một người cô độc nữa.

Anh cũng là người duy nhất, sau bà nội, không chê cậu nói lắp, nói với cậu rằng, có thể từ từ nói, không cần vội.

Cậu thật sự rất muốn nắm lấy sự ấm áp khó có được này.

Có lẽ, có thể, đối phương cũng cảm thấy việc cùng cậu nuôi dưỡng em bé là một lựa chọn có thể chấp nhận được.

Môi Lâm Thính Vũ vài lần khép mở, cuối cùng cảm xúc dâng trào như tòa nhà cao tầng sắp đổ.

Cậu lấy hết can đảm, đột nhiên run rẩy giọng hỏi: “Diêm Xuyên, anh vì cái gì, đối với em, tốt như vậy?”

back top