OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 50

Đến năm hai, cậu học lệch nghiêm trọng. Bài chuyên ngành ở trong lớp dẫn đầu, nhưng các môn cơ sở vẫn khó đạt tiêu chuẩn.

Lại một lần thi không tốt, cuối tuần ở nhà, Diêm Xuyên nghiêm mặt vô tư nhìn chằm chằm cậu làm bài.

Thời gian dài liền bắt đầu làm việc riêng, lúc thì ghế không thoải mái, lúc thì bàn quá cao. Dịch chuyển qua lại cũng không tránh được móng vuốt của 'lão sư'.

Lâm Thính Vũ thân mặc áo thun quần đùi mà nam sinh viên yêu thích nhất vào mùa hè, khoanh chân ngồi trên thảm trước bàn trà.

Mắt to cậu đảo liên tục, lén lút liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Thấy đối phương đang nhìn màn hình notebook, không chú ý đến mình, khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười tinh quái, nhẹ nhàng buông bút, giả vờ lười biếng vươn vai, chuẩn bị lén chạy đi.

Nhưng m.ô.n.g còn chưa rời khỏi chỗ ngồi được nửa tấc, eo nhỏ đã bị cánh tay cường tráng hữu lực ôm lấy, cảm giác không trọng lượng truyền đến, cậu ngã thẳng vào lòng người đàn ông.

“Đi đâu?” Diêm Xuyên thong thả ung dung thu hồi tầm mắt, nhướng mày rũ mắt nhìn người trong lòng.

“Em,” Omega ánh mắt chột dạ né tránh, ấp úng trả lời: “Em hình như, nghe thấy Nhạc Nhạc cục cưng, khóc đó! Em đi, nhìn xem.”

Nói xong còn chưa từ bỏ ý định, giãy giụa muốn bẻ cánh tay bên hông ra.

“Nhạc Nhạc cục cưng không khóc.” Diêm Xuyên vô tình vạch trần, cánh tay không chút sứt mẻ siết chặt thêm lực đạo, ghé sát tai cậu bé, mặc kệ biểu tình sầu não của người kia: “Là ai đã nói rõ ràng, nói học kỳ này bảo đảm không rớt môn, nhất định phải thi tốt, hả?”

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào mặt bên, Lâm Thính Vũ có loại quẫn bách bị vả mặt, không nói nên lời, quay đầu đi, không vui né tránh sự thân mật của anh.

“Anh thật, đáng ghét…” Cậu nhỏ giọng lầm bầm, rầm rì oán trách: “Phiền c.h.ế.t đi được…”

Ánh mắt Diêm Xuyên co giật một chút, vừa giận lại buồn cười.

Anh hung hăng nhéo khuôn mặt non mềm của cậu: “Lâm Thính Vũ, em là tra nam à, giám sát em học tập liền ghét anh?”

Tự biết đuối lý, Omega phồng má, không hé răng, thành thật cầm lấy bút tiếp tục xem đề.

Không kiên trì được vài giây lại bắt đầu thất thần, suy nghĩ bay bổng, ngay sau đó là tiếng 'cốc', đầu bị gõ một cái.

Cậu phản xạ có điều kiện rụt vai rụt cổ, ôm lấy chỗ bị gõ kinh ngạc.

“Học hành tử tế.” Giọng Diêm Xuyên không chút phập phồng truyền đến.

Lâm Thính Vũ miệng mếu máo, vành mắt nóng lên, lập tức ủy khuất, cậu đáng thương hề hề trừng về phía người đàn ông: “Đau c.h.ế.t đi được…”

Thôi được, kỳ thật không đau, nhưng cứ thích nhõng nhẽo trước mặt anh.

“Diêm Xuyên! Anh không, phân rõ phải trái!” Cậu giả vờ mang theo tiếng khóc nức nở, hít hít mũi: “Anh mới là, tra nam đó! Anh chính là ghét bỏ, em không có văn hóa!”

Omega ô ô yết yết càng diễn càng hăng say, chỉ cần không cần tiếp tục làm bài, làm gì cũng được.

Cậu còn nghĩ đến bộ phim khổ tình đã xem trước đây, dùng mu bàn tay dụi lấy chỗ căn bản không chảy ra nước mắt: “Anh cái đồ, đại xấu xa! Con của tôi, đều sinh cho anh rồi, anh hiện tại, ghét bỏ tôi! Ô anh *** tôi lúc ngô ngô ngô!”

**"Ta *!" Diêm Xuyên nghe đến câu cuối cùng này, từ việc nhàn nhã xem kịch tỉnh lại, ánh mắt cưng chiều chuyển thành chấn động, một tay che miệng người đang hồ ngôn loạn ngữ.

Khuôn mặt lớn của Lâm Thính Vũ bị tay người đàn ông che mất hai phần ba, có chút ngây ngốc, thân thể mảnh khảnh chịu lực, quán tính liền ngả ra sau.

Diêm Xuyên vội vàng thuận thế dùng tay kia bảo vệ gáy cậu, tránh để cậu bị va chạm, đè nặng cậu cùng ngã nhào xuống thảm.

Không khí thoáng chốc yên tĩnh, hai vợ chồng đối diện nhau, một người lạnh lùng trầm ổn, một người hồn nhiên linh động, im lặng rất lâu.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy của người kia, vô cùng bất đắc dĩ.

Tiểu nói lắp nói chuyện không nhanh nhẹn, nhưng cái gì cũng dám nói, suốt ngày chỉ biết trả đũa.

“He he ha ha ha…” Omega không hiểu sao cảm thấy buồn cười, nhịn không được cong cong khóe mắt thẳng cười.

Thần sắc Diêm Xuyên cũng trở nên vô cùng mềm mại, khóe môi nhếch lên, bị người dưới thân đáng yêu đến, buông tay ra, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi ẩm ướt của cậu mút mút, trao đổi một nụ hôn ôn hòa thâm tình, không chứa dục vọng.

Lâm Thính Vũ con ngươi ẩm ướt, khẽ nhếch miệng nhẹ thở dốc, câu lấy cổ người đàn ông làm nũng: “Em là vợ, anh, chứ không phải con trai, anh không thể, quản em như vậy, anh phải, nhường em…”

Cậu nói với vẻ từng chữ đều hợp lý, nhấn mạnh: “Hơn nữa, học tập phải, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp chứ, đúng không?” Hỏi xong đẩy cổ người đàn ông xuống, nhe răng cười.

Diêm Xuyên ngầm hiểu ôm chặt lấy người kia, sự nghiêm khắc tan thành mây khói, chỉ còn lại sự dung túng không thể chống cự đối với bà xã: “Được, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp.” Em vui vẻ là được.

Chờ sau này Nhạc Nhạc đi học, trong nhà không chừng lại là gà bay chó sủa, nhưng khi đó, đối đãi với con trai ruột, cũng sẽ không cưng chiều như đối với bà xã.

.

Cuối học kỳ của Lâm Thính Vũ, rất nhiều chuyện dồn vào một chỗ. Mỗi ngày trừ đi học còn phải lo các loại thi cử, hoạt động câu lạc bộ cũng không thể bỏ.

Dẫn tới cậu gần một tháng đều ở ký túc xá, chỉ thỉnh thoảng cuối tuần về nhà một ngày nhìn Nhạc Nhạc cưng.

Vợ chồng son chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ban ngày hai bên đều bận, liên lạc dần ít đi, đều có chút không quen.

Trong giờ giải lao, Lâm Thính Vũ ôm một đống sách xuyên qua hành lang, gặp được mấy cô bạn học không quen biết đang nói chuyện bát quái.

“Cái kia cái kia Diêm Xuyên! Tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên,” cô gái hưng phấn nói: “Chính là người hai năm trước quyên tặng cho trường chúng ta cả một tòa bảo tàng nghệ thuật đó! Tôi thấy bình chọn Doanh nhân Thanh niên Kiệt xuất năm nay lại là anh ấy ấy ~”

Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Lâm Thính Vũ sững sờ, nhạy bén dừng bước, không tự chủ được nghiêng tai lén lút nghe.

“A a a! Tôi nhớ rõ! Lúc làm lễ cắt băng khánh thành, tôi còn đi nhìn. Anh ấy thật là đẹp trai! Lại cao dáng người lại đẹp, tổng tài bá đạo sự nghiệp thành công!” Một cô bạn học khác tại chỗ mê trai: “Hoàn toàn là cấp độ daddy nha!”

“Nói thì không sai,” cô bạn thứ ba trấn tĩnh hơn nhiều, còn mang theo giọng điệu phê phán: “Bất quá loại người có tiền này, ai mà biết chơi bời đến cỡ nào.

Anh ấy đối ngoại vẫn luôn là độc thân, nhưng có cư dân mạng chụp được anh ấy hình như có cả con trai, có người đưa tin nói đó là con riêng, không cùng họ với anh ấy, là do người phụ nữ kia lừa anh ấy mang thai rồi sinh, mục đích là để đòi một khoản tiền nuôi dưỡng khổng lồ.”

“Cũng phải, vốn dĩ người có tiền đều quan hệ bừa bãi, càng đừng nói loại người vừa giàu vừa đẹp trai này, khẳng định chơi không đủ, phỏng chừng đời này đều sẽ không muốn bị hôn nhân trói buộc, chán rồi thì cho chút tiền là đá, lại còn không cần bị chia đi một nửa tài sản.” Cô bạn phụ họa ha ha cười nói: “Nếu là tôi có tiền như vậy, tôi cũng sẽ làm như thế.”

Omega càng nghe hỏa khí càng lớn, móc điện thoại ra nhanh chóng tìm kiếm, quả thật có tài khoản marketing truyền thông đưa tin bát quái, nói Diêm Xuyên có con riêng, lượng chia sẻ còn rất lớn. May mắn là không chụp được mặt Nhạc Nhạc cưng.

Cái gì mà con riêng chứ! Nhạc Nhạc cưng nhà chúng tôi mới không phải con riêng!

Còn có Diêm Xuyên, đối ngoại vẫn luôn nói là độc thân, cái gì mà người phụ nữ mang thai, anh ấy rõ ràng là nam, đây đều là cái gì với cái gì chứ.

Lâm Thính Vũ nghe không nổi nữa, mím môi giận dữ tránh ra, trong đầu rối loạn lung tung.

Vốn dĩ khoảng thời gian này không thể thường xuyên quấn quýt bên nhau, đã khiến cậu rất bực bội, vẫn luôn chưa thể nguôi ngoai chuyện Diêm Xuyên không giới thiệu cậu với trưởng bối, hiện tại lại nghe được những lời đàm tiếu như vậy, không tránh khỏi nghĩ nhiều.

Cậu tự nói với mình phải lý trí, phải tin tưởng anh, không cần để ý loại chuyện nghe hơi đoán mò nói bừa này.

Nhưng về mặt cảm tính, tiềm thức lại luôn không thể khống chế mà suy nghĩ, giống như mình thật sự có chút danh không chính ngôn không thuận.

Lâm Thính Vũ lắc lắc đầu, cố gắng đẩy những suy nghĩ lộn xộn này bay ra ngoài, lát nữa cậu còn phải đi học.

Hôm nay vừa vặn cũng là thứ sáu, chờ lát nữa Diêm Xuyên tới đón mình, sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh.

Cứ như vậy, cậu gắng gượng ý chí mãi đến khi tan học.

 

back top