Giọng anh trầm thấp, tràn đầy từ tính, hòa cùng tiếng nhạc dương cầm chậm rãi trôi chảy: “Lâm Thính Vũ, trước khi gặp được em, anh chưa từng đối với ai sinh ra loại tình cảm nồng nhiệt như vậy, anh đã từng không rõ loại tình tố này là gì, nhưng giờ phút này, anh rõ ràng hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.”
“Em là người trân quý nhất đời này của anh, em làm tôi đối với tương lai có em sinh ra sự chờ mong, thậm chí đối với tất cả những khổ sở đã từng trải qua, đều cảm thấy đáng giá.
Đó là con đường anh đi tới để gặp em, từng bước một, đạp lên bánh răng vận mệnh, ở một khoảnh khắc nào đó trong đời, cùng em quen biết, tạo nên một gia đình thuộc về chúng ta.”
Omega mới ngừng nước mắt lại lần nữa chứa đầy, lần này là vì cảm động.
Từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi vào tay người đàn ông đang ôm ở bên hông mình.
Lông mi tụ thành từng chùm, cánh môi cũng ướt át đỏ tươi, nhìn đáng thương cực kỳ.
“Ngoan, đừng khóc nữa…” Diêm Xuyên không dám nói thêm gì, thật sợ cậu bé này khóc đến mất nước.
Anh nhẹ nhàng lau mặt cho cậu, hai người ôm nhau bình ổn một lát.
Thấy cảm xúc cậu ổn định sau, anh mới thử thăm dò cầm lấy hộp nhẫn đã được mở ra bên cạnh.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, hộp nhẫn mở ra.
“Vốn dĩ chuẩn bị chờ em tốt nghiệp rồi mới cầu hôn.” Anh hôn hôn khóe mắt hồng hồng của người trong lòng, ngữ khí có chút quẫn bách không tự nhiên: “Nhưng tháng này luôn không nhìn thấy em, nhớ quá, còn có chút… cảm giác nguy cơ.”
Anh nói xong, bất đắc dĩ cười cười: “Liền muốn trước tiên tự cầu cho mình một cái danh phận, làm phối ngẫu của em, viết tên anh.”
Mấy ngày trước nhận được báo cáo từ Đồng Hữu. Cậu ta nói tiểu tẩu tử nhà anh tuổi trẻ tuấn tú, ở trường học có không ít người ve vãn, cái lão nam nhân này không thắng nổi sự thanh xuân xinh đẹp của người ta.
Anh ngoài mặt thản nhiên, nhưng sau đó cái ý tưởng muốn giữ chặt người trong tay, liền như măng mọc sau mưa mọc lên. Bất kể từ mặt nào, cậu đều chỉ có thể thuộc về anh.
Hô hấp Lâm Thính Vũ lúc nặng lúc nhẹ, đầu óc váng vất hồ hồ, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.
Hóa ra không phải chỉ có một mình cậu, vì sự chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều trong tháng này mà cảm thấy bất an, hóa ra đối phương cũng đang lo được lo mất .
Cậu đang suy nghĩ, giọng nói khàn khàn của người đàn ông lại từ bên tai truyền đến: “Hôm nay anh mời bạn tốt của em đến chứng kiến, muốn cho em một kinh hỉ, kết quả lại biến thành như vậy.” Giọng anh có chút tiếc nuối.
Lâm Thính Vũ nghe vậy đột nhiên nín khóc mỉm cười, đôi mắt mơ hồ nhìn chiếc nhẫn người đàn ông đưa tới trước mặt mình.
Giọng nói mang theo âm mũi sau khi khóc nức nở: “Là kinh hỉ mà…”
Diêm Xuyên phản ứng ngắn ngủi sau, nhân cơ hội thử thăm dò cầu hôn: “Vậy chúng ta kết hôn được không?”
Omega ngây thơ ngẩng đầu, nhìn về phía anh, vẻ mặt nghi vấn: “Chúng ta làm sao, kết hôn được, chúng ta đều là, nam.”
Thế giới này không phải không thể kết hôn đồng tính sao.
“Có thể đi nước ngoài lấy giấy chứng nhận,” Diêm Xuyên gấp không chờ nổi nói: “Cái này dễ làm, chỉ cần em gật đầu.”
À, còn có thể như vậy.
Lâm Thính Vũ cảm giác đầu óc đều thông suốt, không ai từng nói với cậu chuyện này, đương nhiên cậu cũng chưa hỏi hoặc chưa từng tra cứu…
“Ừm!” Cậu cong cong khóe mắt nhe răng cười, gật đầu: “Được đó!”
Diêm Xuyên cũng theo đó cười đến nhẹ nhàng khoái ý, ôm chặt người trong lòng, nhắm ngay đôi môi mềm mại kia hung hăng cắn mấy ngụm. Cậu bé ngoan đến mức anh hận không thể trực tiếp nuốt chửng cả người.
Tiếng nhạc dương cầm như cũ cần mẫn truyền phát.
Dưới ánh đèn lờ mờ là cặp đôi mới cưới hạnh phúc ôm nhau, bầu không khí kiều diễm lưu luyến lấp đầy hai trái tim.
“Bảo bối, em có từng nghe qua một câu ngạn ngữ không.” Diêm Xuyên lại nổi lên chút tâm tư ác liệt, ghé sát tai cậu bé đang mặt mang nước mắt, nhưng lại vui vẻ cười: “Vừa khóc vừa cười, là sẽ đái trong quần.”
Omega sớm đã quen với sự trêu chọc này, ngửa đầu không chút khách khí gặm vào yết hầu người đàn ông, đỏ mặt không chịu thua trêu đùa lại: “Tiểu lên người anh!”
.
Thủ tục lấy giấy chứng nhận dễ làm, xin điền tư liệu trực tuyến là được, không cần cố ý chạy ra nước ngoài.
Diêm Xuyên cũng công khai tình trạng cảm xúc đã kết hôn của mình với bên ngoài, bất quá sợ bà xã đi học ở trường bị ảnh hưởng, không nói rõ một nửa kia của anh là ai.
Đối mặt với truyền thông liền nói là bạn đời nam tính, vì bảo vệ riêng tư của tiểu tiên sinh nhà anh, bất luận vấn đề tương quan nào cũng không trả lời nữa.
Nhưng dù là như thế, xu hướng giới tính không bình thường này, cũng gây bão trên mạng.
Có người chú ý và nhân vật công chúng, kết hợp với tin tức trước đó, anh có con trai khác họ, suy đoán kinh ngạc, chẳng lẽ anh này vẫn là tìm một người đã ly hôn mang theo con ư?
Dù sao nói cái gì cũng có, nói làm sao quá đáng nhất thì nói.
Tiểu Omega đang trong trạng thái tân hôn, tâm tình mỗi ngày đều xông lên tận trời, mặt mày hớn hở.
Ngay cả các bạn học xung quanh, đều nhìn ra được cậu vui vẻ đến mức nào, không rõ nguyên do hỏi cậu, có phải gặp được chuyện gì rất tốt không.
Người duy nhất biết nguyên nhân là Trình Thiên, cô đối diện cười cười với cậu, giúp đỡ giả ngây ngô lừa gạt.
“Thính Vũ, cậu ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu.” Giọng nói ôn nhu ấm áp truyền đến trên đỉnh đầu.
Lưỡi nhỏ ướt mềm của Lâm Thính Vũ lướt qua kem, bên môi dính tàn dư màu trắng sữa, được một bàn tay có khớp xương rõ ràng cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi.
Cậu bản năng né tránh, ngẩng đầu nhìn về phía người tới, là Hội trưởng của câu lạc bộ họ.
“Cảm ơn, Hội trưởng, tôi tự mình lau, là được…” Omega cong mắt cười, nhận lấy giấy từ tay nam sinh, lại tự mình lau lung tung sạch sẽ.
Bọn họ vừa cùng nhau dọn xong đạo cụ cùng quần áo cosplay, mệt ra một thân mồ hôi, đang ngồi trên ghế ở cửa siêu thị nhỏ, ăn chút đồ lạnh để từ từ.
Kỷ Lãng 'ừ' nhẹ một tiếng, không nói gì, ánh mắt văn nhã dừng lại trên cổ sau trắng như tuyết, cùng khuôn mặt ngây ngô xinh đẹp của nam sinh.
Anh ta chăm chú nhìn lưỡi khi đối phương l.i.ế.m kem, yết hầu không dấu vết lăn lộn.
“Các cậu cứ ăn đi, tôi đi mua một chai nước.” Anh ta cuống quýt thu hồi ánh mắt, đi vào siêu thị.
Trình Thiên cắn kem, tầm mắt đi theo Hội trưởng, đến khi anh ta đi vào mới thu hồi, lại rơi xuống người Lâm Thính Vũ, sắc mặt có chút cổ quái.
Cô dùng mũi chân đá đá giày bạn tốt, đối phương quay đầu lại nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Lâm Thính Vũ hỏi.
“Tiểu Vũ,” cô suy nghĩ một chút, chuyển đề tài, cười ái muội: “Nhẫn của cậu đâu?”
Lâm Thính Vũ chớp mắt, có chút ngượng ngùng. Trình Thiên biết cậu có lão công, cũng chứng kiến qua việc cậu được cầu hôn.
Cậu đưa tay đến cổ, nắm sợi dây móc nhẫn ra: “Ở đây nè, tôi sợ, làm mất.” Nên treo trên cổ nha.
Ý cười của Trình Thiên không giảm, cô cảm thấy có phải mình nghĩ nhiều rồi không, không nói thêm gì nữa, chỉ lo trêu chọc bạn tốt: “Cậu nhóc này, lại hạnh phúc rồi.”
Lâm Thính Vũ hắc hắc hắc cười.
