OMEGA THẬT THÀ BỊ CHỒNG CŨ ÉP KẾT HÔN LẠI LẦN 3 VỚI HẮN

Chương 19

Phó Tang Nhạc vừa cài đến nút áo sơ mi thứ hai thì ngước mắt lên, chạm phải bóng hình đang áp sát của Liêu Dực Tu.

Anh theo phản xạ có điều kiện mà căng cứng sống lưng. Nhưng Liêu Dực Tu còn nhanh hơn, bàn tay phải đã vươn về phía sau gáy anh.

Lực đạo mang theo một sự quen thuộc c.h.ế.t tiệt, cái cách mà hắn thường dùng khi muốn ấn anh vào lòng.

Phó Tang Nhạc đột ngột lùi về phía sau, thắt lưng đụng vào cạnh bàn làm việc. Bàn tay của Liêu Dực Tu vẫn chế trụ chính xác khối da thịt ở sau gáy anh, ngón cái chạm vào tuyến thể. Vẻ mặt chán ghét của Phó Tang Nhạc không thể kiềm chế, anh bật ra một tiếng: “Cút ngay.”

Liêu Dực Tu như bị bỏng mà rụt tay lại. Lông mày hắn nhíu chặt đến đau đớn, trong mắt đầy vẻ khổ sở, giọng hắn bị đè nén đến mức khàn đặc: “... Tại sao lại như vậy?”

Liêu Dực Tu biết dáng vẻ Phó Tang Nhạc khi yêu một người, đôi mắt đó sẽ mềm mại và không hề giữ lại bất cứ điều gì.

Chính vì từng chứng kiến sự tin tưởng không giữ lại đó, hắn mới biết nó trân quý đến nhường nào.

Nhưng giờ đây, ánh mắt Phó Tang Nhạc nhìn hắn lại tràn ngập sự phòng bị. Những điều từng là đặc quyền dành riêng cho hắn, giờ đã được trao cho một người khác.

Phó Tang Nhạc ngẩn người một chút, không ngờ Liêu Dực Tu lại có phản ứng này.

Anh nhất thời cảm thấy có chút buồn cười: “Anh không biết chạm vào tuyến thể của Omega là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c sao? Huống hồ, bây giờ tôi là Omega của người khác.”

Liêu Dực Tu bị vẻ đề phòng đó làm tổn thương sâu sắc. Hắn đột nhiên lùi lại hai bước, giơ cao hai tay làm động tác đầu hàng: “Tôi không chạm vào cậu nữa là được chứ gì?”

Phó Tang Nhạc nhìn thẳng vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Liêu Dực Tu, nghiêm túc nói: “Tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Nhưng chờ khi nợ nần trả hết, xin anh hãy để gia đình chúng tôi được đoàn tụ.”

Liêu Dực Tu như không thể hiểu nổi: “Cậu liền như vậy để ý hắn?”

Tin tức tố trong không khí bắt đầu cuồn cuộn không kiểm soát, mang theo một mùi vị nôn nóng và ghen tuông. Đáng tiếc, Phó Tang Nhạc không thể phát hiện ra.

Phó Tang Nhạc thầm tính toán, Liêu Dực Tu tốt nhất nên sử dụng các mối quan hệ để tống Mạnh Tiêu đi, càng xa càng tốt, xa đến mức người này không bao giờ với tới được nữa.

Phó Tang Nhạc khẽ cắn môi: “Đúng vậy, tôi yêu cậu ấy.”

Liêu Dực Tu đột nhiên xoay người sang một bên. Phó Tang Nhạc chỉ kịp thấy hắn giơ tay lên, những ngón tay thon dài nhanh chóng quẹt qua mắt: “Cậu ra ngoài.”

________________________________________

Mấy ngày tiếp theo, không khí trong văn phòng vô cùng quái dị.

Liêu Dực Tu tỏ ra bất mãn và khó chịu, còn Phó Tang Nhạc lại rất tự nhiên. Liêu Dực Tu và Phó Tang Nhạc mỗi người chiếm một góc.

Chờ Phó Tang Nhạc rời đi, trợ lý lần thứ ba ngập ngừng đi đến bên cạnh Liêu Dực Tu: “Sếp, Phó tiên sinh phản ánh công việc quá đơn giản. Anh ấy chê tôi sắp xếp nhiệm vụ quá dễ dàng và yêu cầu tăng thêm khối lượng công việc. Anh ấy trông như thật sự đến để làm việc.”

Liêu Dực Tu lén nắm chặt tập tài liệu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Phó Tang Nhạc, đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lồng ngực: “Chứ không thì sao? Cậu ấy chính là đến để làm việc.”

Trợ lý: “... Nhưng sếp, không phải ngài nói…”

Liêu Dực Tu nguy hiểm nhìn anh ta: “Tôi nói gì?”

Trợ lý: “Ngài không nói gì cả, không nói gì. Vậy lát nữa tôi sẽ giao cho Phó tiên sinh một ít công việc bình thường.”

Liêu Dực Tu chống cằm, lộ ra vẻ ngượng ngùng và phiền muộn, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cậu nói phải đợi một người thay lòng đổi dạ thì mất bao lâu?”

Trợ lý nghiêm túc đáp: “Cái này không chừng ạ. Có người dễ thay đổi, có người lại cố chấp sẽ không bao giờ thay đổi...”

“Vậy cậu nói việc có thể mất hai tháng để quên một người rồi ở bên người khác chứng minh điều gì?”

Miệng trợ lý nhanh hơn đầu óc: “Chứng minh đã gặp được chân ái ạ.”

Nói xong, anh ta cảm nhận được ánh mắt sát khí lạnh lẽo của Liêu Dực Tu.

“... Nhưng mà, lời nói không thể nói như thế. Tôi tin rằng phu nhân tuyệt đối là ôm ý tưởng muốn kết thúc một đoạn tình cảm cũ để mở ra một đoạn tình cảm mới. Ngài phải tin, dù là danh thảo trên trời hạ phàm, dựa vào vẻ ngoài anh tuấn và tài sản hùng hậu của sếp, cũng có thể dễ dàng lay chuyển. Ngài chính là Alpha kim cương được bầu chọn là người đáng cưới nhất D-cảng trong 5 năm liên tiếp.”

Trợ lý thầm nghĩ: Người ta đều dựa vào mị lực cá nhân, còn Liêu Dực Tu thuần túy dựa vào bảng xếp hạng tài sản mà đi lên thôi.

Khóe miệng Liêu Dực Tu nhếch lên một độ cong quyết đoán, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm:

“Không sai. Chỉ cần Phó Tang Nhạc ở bên cạnh tôi, hắn sẽ hiểu ra việc rời xa tôi là một sai lầm, chỉ có tôi mới là nơi hắn thực sự thuộc về.”

Trợ lý ôm tài liệu đứng một bên, không nhịn được xen vào: “Sếp, ngài không phải đã nghĩ kỹ rồi sao? Cứ làm theo con đường ngài từng theo đuổi Phó tiên sinh năm xưa là được chứ?”

Vẻ mặt Liêu Dực Tu đột nhiên trống rỗng trong giây lát: “Năm xưa ... Ta căn bản không theo đuổi cậu ấy.”

Họ cứ thế tự nhiên ở bên nhau.

Trợ lý há hốc mồm: “Vậy... lúc Phó tiên sinh thích ngài nhất, ngài là dáng vẻ như thế nào?”

Liêu Dực Tu nhìn anh ta như nhìn người tâm thần: “Tôi vẫn luôn là như thế này mà.”

Phó Tang Nhạc lúc trước đã nói không sai, Liêu Dực Tu và Phó Tu căn bản là cùng một người.

Trợ lý lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thế thì làm sao đây? Nói như vậy, phu nhân thích cũng là con người này của ngài, và chán ghét cũng tự nhiên là con người này.”

Liêu Dực Tu bối rối: “Vậy cậu nói xem, ngoài việc giàu có, tôi còn có ưu điểm nào khác áp đảo tên họ Mạnh đó không?”

Trợ lý suy nghĩ: “... Trưởng thành, điềm tĩnh! Đúng rồi, điềm tĩnh.”

“Còn gì nữa?”

Trợ lý ấp úng hồi lâu. Anh ta cũng không hiểu biết gì về người họ Mạnh kia, biết nịnh bợ thế nào đây.

“Ý cậu là ngoài việc già hơn, tôi không có ưu điểm nào khác đúng không? Vậy Phó Tang Nhạc làm thế nào mới có thể thích lại tôi?”

“Đương nhiên không phải! Sếp, ưu điểm của ngài vẫn còn rất nhiều!”

“Vậy bây giờ cậu liệt kê cho tôi mười ưu điểm của tôi đi.”

Khả năng ngôn ngữ của trợ lý như bị đánh cắp.

Liêu Dực Tu yêu cầu anh ta phải liệt kê ra mười ưu điểm của hắn trước khi tan sở, mỗi ưu điểm phải kèm theo bài luận hai trăm chữ chứng minh, nếu không sẽ bị trừ nửa năm tiền thưởng.

Trợ lý: “... Vâng sếp, tạm biệt sếp.”

Chờ trợ lý rời đi, Liêu Dực Tu nhớ lại dáng vẻ tốt đẹp khi hắn và Phó Tang Nhạc còn bên nhau, lộ ra vẻ hoài niệm nhưng cũng đầy khao khát.

Phó Tang Nhạc thích điểm nào ở hắn? Nói thật, hiện tại hắn không đẹp trai sao? Hắn nghĩ, Liêu Dực Tu đã mất trí nhớ thì ngốc nghếch và khờ khạo hơn, lẽ nào Phó Tang Nhạc lại thích kiểu người ngốc nghếch ư? Liêu Dực Tu nhớ đến khuôn mặt phúc hậu vô hại ngây ngô của Mạnh Tiêu rồi rơi vào trầm tư.

Nếu giả ngốc có thể đổi lại được Phó Tang Nhạc, hắn cũng không phải không thể làm.

________________________________________

Mấy ngày nay Phó Tang Nhạc luôn bồn chồn không yên.

Lần chất vấn trước của Liêu Dực Tu rõ ràng cho thấy hắn đã điều tra rành mạch mọi hành tung của anh suốt mấy năm qua, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt cũng không bỏ sót.

Nghĩ đến đó, lưng Phó Tang Nhạc lại lạnh toát. Mặc dù hiện tại xem ra, Liêu Dực Tu vẫn chưa nghi ngờ đến Lệ Lệ.

Năm xưa, anh một mình sinh Lệ Lệ trong bệnh viện, chưa từng nghĩ đến việc để con bé biết về sự tồn tại của Liêu Dực Tu.

Nếu Liêu Dực Tu dám động đến Lệ Lệ, anh tuyệt đối không đời nào đồng ý. Phó Tang Nhạc sẽ không bao giờ để bất cứ ai cướp đi con gái mình.

Anh cẩn thận hồi tưởng lại mọi nỗ lực che đậy thân thế Lệ Lệ trong đầu, không tìm thấy sơ suất nào, mới tạm thời yên tâm.

Đôi khi Phó Tang Nhạc tự hỏi, nếu Liêu Dực Tu biết thân phận của Lệ Lệ, liệu hắn có giận đến mức muốn g.i.ế.c anh không?

Chắc là có. Dù sao Liêu Dực Tu là người kiêu ngạo và tự đại, biết bị anh lừa dối, hắn nhất định sẽ giận không kiềm chế, không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Sự ngạo mạn trong xương tủy của người này, anh quá rõ. Phó Tang Nhạc nhớ rõ cảnh tượng ngày rời khỏi biệt thự.

Chiếc xe có kính chống nhìn trộm, khi anh không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt của Liêu Dực Tu trên lầu hai là sự pha tạp của giận dữ và sự mất kiểm soát.

Đến giờ nhớ lại, thái dương anh vẫn đập thình thịch.

Liêu Dực Tu chưa bao giờ là người có thể chịu đựng mất kiểm soát. Hắn là một kẻ cố chấp cuồng quen nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.

Mọi thứ thoát ly khỏi quỹ đạo của hắn, hắn nhất định sẽ tìm cách sửa chữa. Điều này không liên quan đến tình cảm, mà là do tính cách của hắn.

Liêu Dực Tu cả đời này chưa từng chịu thiệt thòi bao giờ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn gì được nấy, muốn thế nào thì được thế đó. Mọi người đều phải làm theo ý hắn.

Cho nên năm đó, việc Phó Tang Nhạc chủ động đòi chia tay, rồi không nói một lời mà biến mất, quả thực là nhảy Disco trên bãi mìn của Liêu Dực Tu.

Bây giờ, Liêu Dực Tu đột nhiên đưa anh về bên cạnh. Phó Tang Nhạc xoay bút, ngòi bút chọc ra mấy lỗ nhỏ trên tài liệu.

Với tính cách của Liêu Dực Tu, tám phần là hắn cảm thấy bị bỏ rơi thật mất mặt, nhất định phải lấy lại thể diện mới thoải mái.

Quả nhiên, khi Phó Tang Nhạc đi ngang qua văn phòng sau khi trốn việc, anh nghe thấy Liêu Dực Tu đang bàn bạc làm thế nào để anh thích lại hắn.

Thì ra là thế, hắn thực sự muốn trả thù anh.

Phó Tang Nhạc cười lạnh, thật ấu trĩ và vô lý.

 

back top