Khi hai người mơ mơ màng màng bị đẩy ra khỏi cánh cổng lớn, người chồng thứ hai đột nhiên ngồi xổm bên lề đường, khóc nấc lên: "Anh ơi em xin lỗi... Em chỉ uống chút rượu, không biết sao lại bị dẫn vào chỗ đó... Tỉnh lại thì đã mang một đống nợ..."
Hắn đột ngột ngẩng đầu, mặt trắng bệch: "Nếu như họ phát hiện ra Lệ Lệ..."
Phó Tang Nhạc xoa xoa thái dương đang căng lên. May mắn thay, Lệ Lệ không hề giống Alpha chồng trước, nếu không chuyện này căn bản không thể giấu được.
Gió đêm thổi qua khiến anh rùng mình, lúc này mới nhận ra chiếc áo sơ mi sau lưng đã sớm thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Anh nhìn người chồng thứ hai đang khóc đến tèm lem nước mũi, cậu ta nhỏ hơn anh đến tám tuổi.
"Không trách cậu," Phó Tang Nhạc kéo hắn dậy, phủi bụi trên người hắn, "Hắn ta chính là nhằm vào tôi."
Kiếp này, có lẽ không tránh khỏi.
Alpha chồng trước từ trước đến nay đều như vậy, đã muốn thứ gì thì phải có cho bằng được. Năm đó ly hôn, Phó Tang Nhạc đã lĩnh giáo, không ngờ nhiều năm trôi qua, sự cố chấp ấy của anh ta vẫn không hề thay đổi.
Người chồng thứ hai lúc này chỉ là xui xẻo, vô tình đ.â.m đầu vào họng súng.
Alpha chồng trước căn bản không quan tâm đến 30 triệu kia, điều anh ta muốn từ đầu đến cuối chính là ép Phó Tang Nhạc phải cúi đầu.
Người chồng thứ hai chỉ là một cái cớ, là con cá nằm sẵn trên thớt. Alpha chồng trước cầm d.a.o khoa tay múa chân vài cái, Phó Tang Nhạc liền không thể không tự mình lao vào vết d.a.o đó.
Phó Tang Nhạc quả thật không còn trẻ, thậm chí còn lớn hơn Alpha chồng trước hai tuổi.
Lúc cùng đường, anh gần như đã vội vã nắm lấy cọng rơm cứu mạng là người chồng thứ hai, đơn giản chỉ để con gái có được hộ khẩu, không phải làm một đứa trẻ không thể thấy ánh sáng, không có giấy tờ.
Một Omega như anh, tuyến thể bị di chứng do mạnh mẽ tẩy đi dấu vết, tin tức tố nhạt nhẽo đến mức gần như không ngửi thấy, đặt vào thị trường hôn nhân thì chẳng ai muốn.
Người chồng thứ hai tuy không có bản lĩnh gì, nhưng ít ra là một Alpha khỏe mạnh, không chê anh mang theo gánh nặng.
Mấy năm nay, anh đưa con gái trốn đông trốn tây, ngay cả khu R cũng không dám về, chỉ sợ bị Alpha chồng trước tìm thấy. Không ngờ trốn tránh mãi, cuối cùng vẫn bị tóm ra.
Gió thổi vào hốc mắt khiến anh thấy khô ráp. Quả nhiên, hận thù còn lâu bền hơn tình yêu.
Phó Tang Nhạc tự hỏi, những điều anh đã làm với Alpha chồng trước, có thực sự đáng để bị hận đến mức này không?
...
Phó Tang Nhạc những năm qua đã chịu đủ khổ cực, sớm đã rèn luyện được khả năng nhẫn nhịn.
Anh vỗ vai người chồng thứ hai, nói ngày mai sẽ đi làm giấy ly hôn, rồi đón con gái từ nhà trẻ về.
Còn cửa hàng nội thất đã kinh doanh nhiều năm, anh dự định sẽ chuyển nhượng lại cho đối tác. Alpha chồng trước đã mở lời, anh không thể không đi theo ý anh ta.
Người chồng thứ hai mắt đỏ hoe hỏi liệu họ có nên trốn đi trong đêm không, Phó Tang Nhạc cười khổ lắc đầu: "Cậu đối đầu với hắn ta, chỉ khiến mọi chuyện càng thảm khốc hơn thôi."
"Nhưng Lệ Lệ dù sao cũng là con ruột của hắn ta mà," người chồng thứ hai vẫn còn giãy giụa.
Phó Tang Nhạc đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười còn khó nghe hơn cả tiếng khóc: "Hắn ta nếu biết Lệ Lệ tồn tại, điều đầu tiên là sẽ bóp c.h.ế.t tôi."
Rốt cuộc, một Omega tầng lớp thấp như anh lại dám sinh con của anh ta, đó gần như là tội chết.
Người chồng thứ hai cau mày, vẻ mặt hoang mang: "Em không hiểu."
Phó Tang Nhạc thở dài: "Những người như họ, trong xương cốt đã cảm thấy chúng ta không xứng. Tiền bạc, quyền lực, địa vị, tôi đều không có. Cho nên, trong mắt hắn ta, tôi có lẽ chưa bao giờ được tính là một con người."
Mối quan hệ giữa Phó Tang Nhạc và Alpha chồng trước có thể xem là phiên bản hiện thực của câu chuyện Đông Quách tiên sinh và chó sói.
Năm đó, vào mùa đông, anh nhặt được Alpha chồng trước đang bị thương nặng, khắp người đầy máu.
Anh hoàn toàn không nghĩ mình đã rước về một tai họa như thế.
Lúc đó, Alpha chồng trước bị mất hoàn toàn ký ức, ngay cả tên mình cũng không nhớ. Phó Tang Nhạc mềm lòng nên đưa anh ta về nhà.
Để giúp Alpha không rõ lai lịch này có thân phận hợp pháp, họ đã đăng ký kết hôn. Khi đó, Phó Tang Nhạc kinh doanh một cửa hàng nội thất nhỏ, thu nhập tuy không nhiều nhưng đủ ấm no.
Anh ban ngày trông cửa hàng, buổi tối chăm sóc người bệnh, bận rộn không ngừng, nhưng chưa từng oán than.
Ai ngờ sau này Alpha hồi phục ký ức, biến thân thành cá sấu khổng lồ trong thương trường, việc đầu tiên anh ta làm lại là đòi phân rõ ranh giới với "người vợ tào khang" này.
Vào những đêm khuya tĩnh lặng, Phó Tang Nhạc cũng từng nghĩ: Nếu như lúc đó anh không xen vào việc người khác thì tốt biết mấy, cuộc đời anh vẫn sẽ bình lặng và không có sóng gió.
Nhưng khi cúi xuống nhìn con gái đang ngủ say trong lòng, ý nghĩ đó lại bị anh nuốt ngược vào.
Người Omega thật thà ấy họ Phó, tên Tang Nhạc.
Cái tên được Viện trưởng cô nhi viện đặt cho anh, chữ Tang (Dâu tằm) lấy ý từ câu “Duy tang cùng tử, tất cung kính ngăn” – ý chỉ sức sống dẻo dai, bền bỉ qua sương gió. Còn chữ Nhạc (Vui vẻ) thì mong anh được bình an, hỉ lạc.
Viện trưởng từng nói hy vọng Phó Tang Nhạc có được sự kiên cường của cây dâu tằm, lại có niềm vui hướng về ánh dương.
Còn Alpha chồng trước, tên là Liêu Dực Tu, cái tên toát lên vẻ lạnh lùng và cứng rắn.
Phó Tang Nhạc trằn trọc cả đêm không ngủ. Anh bảo người chồng thứ hai, tức là Mạnh Tiêu, mấy ngày nay nên đi lánh mặt.
Trong nhà chỉ còn anh và con gái. Mãi đến tờ mờ sáng anh mới thiu thiu chợp mắt được một lát, nhưng vừa nhắm mắt đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
Ngoài cửa đứng bảy, tám người mặc tây trang đen. Quả nhiên, người của Liêu Dực Tu đến quá nhanh.
Người dẫn đầu lại là lão quản gia của Liêu Dực Tu – một Beta luôn nhìn người bằng nửa con mắt, tay luôn cầm một bình trà nhỏ để giữ ấm.
“Tiên sinh đã phân phó, hôm nay phải dọn về biệt thự,” lão quản gia chỉ huy đám người bắt đầu thu xếp hành lý.
Phó Tang Nhạc đứng giữa phòng khách, nhìn nhóm người này càn quét căn nhà anh như châu chấu đi qua.
Phó Tang Nhạc do dự mở miệng: “Quản gia, vậy sau này tôi sẽ làm công việc gì ở biệt thự để trừ nợ?”
Quản gia đang chỉ huy người dọn dẹp, tay đột nhiên khựng lại, nước trà đổ ra nửa cốc trên mặt bàn: “Trừ nợ gì cơ?”
Phó Tang Nhạc đành phải kể rành mạch chuyện Mạnh Tiêu nợ Liêu Dực Tu 30 triệu tinh tệ, Liêu Dực Tu ép họ ly hôn, và anh phải đến đó làm việc trả nợ.
Hôm qua Liêu Dực Tu cho anh xem, chỉ cần anh làm việc bên cạnh hắn ta 5 năm thì xem như mọi chuyện kết thúc – đương nhiên là những công việc hợp pháp.
Cái ấm trà trên tay quản gia “Ầm” một tiếng rơi xuống đất. Gương mặt quanh năm lạnh băng của ông ta lần đầu tiên xuất hiện vết rạn: “Cậu… Tái hôn? Thiếu gia có biết chuyện này không?”
“Biết ạ,” Phó Tang Nhạc đáp. “Hôm qua chính là anh ấy ép chúng tôi ly hôn.”
Quản gia cứng đờ tại chỗ, môi run run nửa ngày trời vẫn không thốt ra được một chữ. Ông ta máy móc lấy khăn tay lau vết nước trà vừa văng ra.
Ngay lúc quản gia còn đang tự vấn nhân sinh, Phó Tang Nhạc lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: “À đúng rồi, tôi có thể đón con gái theo không?
Ba nó chăm sóc con bé không tốt, tôi tự mình trông thì yên tâm hơn. Con bé sẽ không gây phiền phức gì đâu.”
Chiếc khăn tay lụa trong tay quản gia trực tiếp rơi xuống đất: “Cậu… còn có một cô con gái?”
Phó Tang Nhạc gật đầu: “Anh ấy biết mà.”
Thấy quản gia vẫn còn cứng người, Phó Tang Nhạc đưa tay nhặt ấm trà lên đặt vào lòng bàn tay ông ta: “Nếu không tiện thì để con bé ở với ba nó cũng được. Tôi tranh thủ thời gian đến thăm con bé là được.”
Biểu cảm của quản gia lúc này giống như vừa bị sét đánh ngang tai, ông ta máy móc nhận lấy ấm trà và suýt chút nữa lại làm đổ lần nữa.
Quản gia im lặng vài giây, trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy chữ lớn “Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”.
Ông ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nói một cách công tâm: “Được. Nhưng sau này ngài chủ yếu sẽ phụ trách ẩm thực sinh hoạt hằng ngày của Tiên sinh, chỉ cần tùy thời chờ Tiên sinh sai phái là được.”
Phó Tang Nhạc đáp “Vâng,” rồi giúp thu dọn đồ chơi của con gái.
Lúc anh khom lưng, vết sẹo dữ tợn sau gáy hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt quản gia.
Đó là di chứng của ca phẫu thuật tẩy dấu, có lẽ do không được chữa trị tốt nên nó vặn vẹo như một con rết, rất khó coi.
Nhưng người trong cuộc lại chẳng hề bận tâm, thậm chí không buồn che đậy.
Quản gia nhìn chằm chằm vết sẹo hồi lâu, cuối cùng không nói gì, trong lòng chỉ thầm nghĩ: Thật là tạo nghiệt.
Quản gia vừa chỉ huy người dọn hành lý, vừa lắc đầu trong lòng. Năm xưa chính Liêu Dực Tu ép người ta ly hôn, người ta nản lòng thoái chí rời đi, kết hôn rồi sinh con, giờ lại tìm cách kéo người ta trở về – đây chẳng phải là có bệnh sao.
Liêu Dực Tu không hề hay biết quản gia đang than thở về mình, lúc đó hắn chỉ hắt hơi vài cái.
Phó Tang Nhạc nhìn đám người bận rộn trước sau, biểu cảm bình tĩnh như thể đang xem chuyện của người khác.
Chỉ là bàn tay rũ bên người vẫn siết chặt vô thức. Lệ Lệ đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết cuộc sống của mình sắp thay đổi long trời lở đất.
Quản gia sắp xếp cho Phó Tang Nhạc vẫn là căn phòng cũ của anh, nơi có cửa sổ sát đất nhìn ra vườn hoa, ánh nắng chiếu thảm ấm áp dễ chịu.
Quay lại căn biệt thự này, đồ đạc bài trí cơ bản không hề thay đổi. Năm đó Liêu Dực Tu bỏ mặc anh ở đây nửa năm trời, anh thường xuyên một mình ngồi trong phòng ngủ chờ đến hừng đông.
Lần này quản gia có vẻ khách sáo hơn, còn đặc biệt dẫn anh làm quen lại toàn bộ tầng lầu, bao gồm phòng ngủ và thư phòng của Liêu Dực Tu.
Đi ngang qua phòng ngủ chính, quản gia còn đặc biệt nhấn mạnh rằng Tiên sinh ngày thường chỉ ở một mình.
Phó Tang Nhạc hỏi: “Vậy lúc có người ở cùng, tôi không cần phải hầu hạ chứ?”
Làm vậy thì cũng quá là làm nhục người khác.
Quản gia với vẻ mặt nghẹn lại: “Tiên sinh ngày thường không dẫn người về nhà bao giờ.”
Phó Tang Nhạc gật đầu, vậy thì tốt. Liêu Dực Tu vẫn giữ được thói quen này là ổn.
Chẳng qua, anh từng nghĩ sau khi anh rời đi, Liêu Dực Tu sẽ kết hôn với người khác.
Hắn ta chưa kết hôn sao? Thôi thì cũng không liên quan gì đến anh.
