Lúc họ bước ra khỏi cửa hàng, hoàng hôn vừa buông xuống. Bóng dáng hai người kéo dài trên mặt đất.
Phó Tang Nhạc cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc rẻ tiền trên tay, lấp lánh ánh sáng nhỏ vụn dưới ánh mặt trời lặn.
Khi đó họ nghèo đến không còn một xu, nhưng nắm tay nhau, họ cảm thấy bất kỳ khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
Liêu Dực Tu không cho ai cắt tóc cho mình, lý do là “người khác chạm vào tóc tôi sẽ không thoải mái”.
Phó Tang Nhạc vì không phụ lòng tin tưởng đó, cố ý chạy đến tiệm cắt tóc học lỏm ba ngày, khi về mang theo đầy đủ dụng cụ, quyết tâm trở thành thợ cắt tóc trọn đời của Liêu Dực Tu.
Liêu Dực Tu tỏ vẻ bình tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế mặc anh sắp xếp. Mấy lần đầu cắt xong tóc hắn lởm chởm không đều, rất giống bị chó gặm.
Liêu Dực Tu soi gương nhìn ngó nghiêng, lại thấy rất vừa lòng, quay đầu hôn lên má Phó Tang Nhạc một cái.
Sau này kỹ thuật dần khá hơn, Phó Tang Nhạc thậm chí học được cả cách tỉa mỏng và uốn. Chỉ là mỗi lần cắt xong, Alpha luôn ôm anh mè nheo nửa ngày, gọi đó là “an ủi tâm hồn”.
Hạnh phúc dường như đột nhiên dừng lại vào một ngày hết sức bình thường.
Tất cả kế hoạch của họ – đi hưởng tuần trăng mật, hai năm nữa sinh một đứa con, dọn khỏi khu R – đều tan vỡ hoàn toàn trong khoảng thời gian đó.
Đó là khoảng thời gian mà mỗi khi nhớ lại, Phó Tang Nhạc đều cảm thấy sợ hãi.
Khoảng thời gian đó, Liêu Dực Tu làm việc đặc biệt liều mạng, nhận hết công việc vận chuyển hàng hóa ở các cửa hàng lân cận.
Có lần bốc hàng bị thùng carton đập trúng đầu, chảy m.á.u ngay tại chỗ. Phó Tang Nhạc lo đến mức hốc mắt đỏ hoe, nhất quyết bắt hắn ở nhà nghỉ ngơi ba ngày.
Không ai phát hiện, chính là sau lần chấn thương đó, ký ức của Liêu Dực Tu đã lặng lẽ hồi phục. Nhưng hắn lại cố tình giấu giếm, không hề bại lộ, vẫn ở bên cạnh Phó Tang Nhạc.
Phó Tang Nhạc cùng hắn lên kế hoạch tương lai, còn hắn lại mưu tính làm sao để vứt bỏ anh và rời đi.
Mãi đến một ngày Phó Tang Nhạc bắt gặp hắn đổ bữa sáng vào thùng rác, anh mới nhận ra điều bất thường.
Liêu Dực Tu đột nhiên bắt đầu chê cơm anh nấu quá mặn, ngay cả ly đã chạm qua cũng phải chùi rửa lại nhiều lần.
Điều rõ ràng hơn là sự tiếp xúc da thịt. Alpha trước đây đi hai bước là phải ôm anh một cái, giờ đây ngay cả khi đưa đồ vật cũng cố tình tránh để ngón tay chạm nhau.
Phó Tang Nhạc đưa tay định sờ vết sẹo trên trán hắn, lại bị hắn đột ngột né tránh.
Sự chán ghét trong đáy mắt Liêu Dực Tu lóe lên rồi vụt tắt, nhanh đến mức tưởng chừng là ảo giác, nhưng đủ để Phó Tang Nhạc nhận ra.
Khi đó Phó Tang Nhạc vẫn ngây ngốc nghĩ mình đã làm sai điều gì.
Anh thay đổi đủ kiểu để dỗ Liêu Dực Tu vui, làm món trứng chiên Alpha thích nhất, chủ động đến gần hôn hắn, thậm chí lén mua bánh kem định tạo bất ngờ.
Kết quả, Liêu Dực Tu nhìn những “bất ngờ” mà anh đã tỉ mỉ chuẩn bị, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn thứ dơ bẩn.
Khi hắn nói muốn rời đi, ngữ khí rất bình thản, mặc cho Phó Tang Nhạc khóc lóc cầu xin cũng vô dụng.
Phó Tang Nhạc nhắc đến chiếc nhẫn họ cùng chọn, nhắc đến những kỷ niệm ngọt ngào trong quá khứ, những kế hoạch tương lai.
Hắn quá bình tĩnh, khiến Phó Tang Nhạc trông thật bất thường.
Phó Tang Nhạc nói: “A Tu, cậu khôi phục ký ức rồi sao? Cậu trước đây là người như thế nào? Tôi sẽ không ngăn cản cậu. Cậu muốn về nơi trước đây, tôi có thể đi cùng cậu.”
Liêu Dực Tu lại chỉ nhếch mép châm chọc, nhìn anh nói: “Tôi sao có thể ở bên một Omega hạ đẳng như cậu?”
Phó Tang Nhạc cả người lạnh buốt, như rơi xuống hầm băng.
Liêu Dực Tu rời đi, không mang theo bất cứ thứ gì.
Phó Tang Nhạc đuổi theo ra cửa, chỉ kịp thấy Liêu Dực Tu chui vào một chiếc xe hơi màu đen đang chạy băng băng.
Anh liều mạng chạy, liều mạng đuổi theo, nhưng chiếc xe đó thoáng chốc đã biến mất ở góc đường, ngay cả đèn hậu cũng không thấy.
Anh đứng sững tại chỗ, không thở nổi, chỉ cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng.
Liêu Dực Tu rời đi quá dứt khoát và gọn gàng, ngay cả một bộ quần áo tắm cũng không lấy, cứ như thể cuộc sống trong căn phòng nhỏ ấy chỉ là một trò chơi có thể rút chân ra bất cứ lúc nào.
Cách rời đi quá đỗi bình tĩnh này, ngược lại khiến sự sụp đổ của Phó Tang Nhạc trông như một trò hề.
Alpha không cho anh cơ hội cãi vã, thậm chí thiếu một lời giải thích. Hắn cứ thế nhẹ nhàng rút lui, để lại đầy nhà những kỷ niệm như một vở kịch độc thoại hoang đường.
Về nhà, Phó Tang Nhạc cuộn tròn trong chăn, sốt cao mê man nằm ba ngày. Cơ thể nóng như than, nhưng lại lạnh đến run rẩy.
Anh nghĩ đợi hạ sốt sẽ đi tìm Liêu Dực Tu hỏi cho ra lẽ, nhưng bệnh tình ngày càng nặng, cuối cùng ngay cả sức lực xuống giường cũng không còn.
Nếu không phải gã Alpha lưu manh phòng bên – người mà anh luôn ghét bỏ – phát hiện ra điều bất thường, phá cửa xông vào xem xét, Phó Tang Nhạc có lẽ đã lặng lẽ c.h.ế.t trong căn phòng nhỏ đó.
Khi tỉnh lại, chai nước biển ở phòng khám đã truyền đến chai thứ ba. Bác sĩ nói anh chậm thêm nửa ngày nữa là phải đưa đi cấp cứu.
Gã Alpha lưu manh kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, vẻ mặt đầy khó chịu: “Cái thằng Alpha nhà cậu đâu rồi?”
Phó Tang Nhạc cười khổ: “Hắn đi rồi… hình như không cần tôi nữa.”
“Tao sớm đã nói cái thằng mặt trắng đó không đáng tin mà!” Gã Alpha đột nhiên đập đùi, bắt đầu thao thao bất tuyệt trách mắng Liêu Dực Tu. Phó Tang Nhạc không lọt tai một chữ nào.
Từ đó về sau, cuộc sống của anh như một cái xác không hồn.
Phó Tang Nhạc thử mọi cách để tìm Liêu Dực Tu, thậm chí nghĩ đến việc thuê người thông báo, nhưng Alpha cứ như thể bốc hơi khỏi nhân gian.
Anh luôn tự an ủi mình rằng đối phương có lẽ có nỗi khổ tâm, mới rời đi vội vàng như vậy.
Nhưng câu nói “Omega hạ đẳng” như một mũi kim, mỗi lần nhớ lại đều đ.â.m vào anh đau nhói.
Cuối cùng Phó Tang Nhạc từ bỏ, nhưng không dám rời đi, vẫn chờ đợi tại chỗ, mở lại cửa hàng nhỏ đó, mỗi ngày máy móc nhập hàng, sắp xếp hàng hóa, bán hàng, sống như một người máy đã được lập trình sẵn.
Chỉ khi đêm khuya tĩnh lặng, anh mới vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út mà thẫn thờ.
Một ngày, bà chủ nhà trọ bảo anh xem một bản tin. Trong ảnh, Alpha mặc một bộ tây trang đen đứng trước linh đường, đứng đầu mọi người, mày lạnh lùng như một bức tượng.
Tiêu đề viết: “Người đứng đầu Tập đoàn Liêu Thị ở cảng D qua đời, con trai duy nhất Liêu Dực Tu chính thức tiếp quản đế chế thương mại.”
“Cậu này không phải trông rất giống Phó Tu nhà cậu sao?” Bà chủ nhà chỉ vào màn hình kinh ngạc nói.
Phó Tang Nhạc nhìn chằm chằm bản tin rất lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, rất giống.”
Phó Tang Nhạc nhìn cái tên xa lạ trên bản tin, thầm nghĩ, hóa ra tên thật của hắn ta quả thực có chữ Tu.
