Trong căn phòng lộng lẫy vàng son, ga trải giường xốc xếch, quần áo vương vãi khắp sàn nhà.
Tôi ngồi ở đầu giường bực bội hút thuốc, làn da trần trụi lộ ra những vết xanh tím.
Dù sao hút thuốc cũng không sảng khoái, tôi trực tiếp đạp cho Quý Khâm Niên đang quỳ gối cúi đầu dưới đất một cái: "Cậu nghĩ cái gì vậy hả?"
Quý Khâm Niên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi không chớp, nửa bên mặt in rõ dấu ngón tay, là do tôi vừa tát.
Quý Khâm Niên rất trầm lặng, cũng như lúc ở trên giường, không nói lời nào, chỉ biết làm càn.
Bị đôi mắt đen như mực kia nhìn chằm chằm, lửa giận trong lòng tôi càng lúc càng lớn, tôi nghiến răng dập điếu thuốc vào gạt tàn màu xanh lục bảo:
"Quý Khâm Niên! Tôi nói cho cậu biết! Cho dù tôi có thật sự tìm người bên ngoài, cũng không tới lượt cậu quản!"
Vẻ mặt Quý Khâm Niên lập tức chùng xuống, thoáng chốc trở nên đáng sợ, cơ bắp cánh tay buông thõng bên người nổi lên cuồn cuộn.
Tôi sợ giây tiếp theo cậu ta không phân biệt được lớn nhỏ sẽ nhào lên, vội vàng gọi vệ sĩ mời Quý Khâm Niên ra ngoài.
Nước ấm từ vòi hoa sen xối lên da thịt tôi, những chỗ bị Quý Khâm Niên cắn rách đau rát.
Tôi nhìn vết cắn trên cánh tay và mặt trong đùi, thầm cảm thán Quý Khâm Niên thật sự tàn nhẫn.
Trong khoảnh khắc lóe lên, ánh mắt đen thẳm sâu không thấy đáy của Quý Khâm Niên lại hiện ra trước mắt, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra ánh mắt này giống của ai!
Giống anh tôi.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, tôi quấn khăn tắm trắng, huýt sáo, thong dong đi ra.
Anh ấy đi nước ngoài chữa bệnh rồi, cũng hơn một năm rồi, nhất thời nửa khắc cũng không về được, tôi sợ cái gì chứ.
Tôi ngồi trước màn hình màu siêu lớn, uống loại rượu đắt tiền, uống một ngụm lại nhổ ra một ngụm, không ngừng cảm thán sao mà khó uống thế.
Nhưng không ngờ đây lại là quãng thời gian tiêu sái cuối cùng của tôi.
