Thật ra tôi biết, tại sao tôi lại vừa nhìn đã trúng Quý Khâm Niên tại bữa tiệc đèn đỏ rượu xanh đó.
Ở một vài khía cạnh, cậu ta quá giống một Thẩm Tri Diễm khác, chỉ đứng yên thôi, đã giống như một cây tùng xanh mãi mãi không bị tuyết lớn đè bẹp.
Thà nói lúc đó tôi không muốn Quý Khâm Niên lần sau xuất hiện ở các buổi tiệc, bị một doanh nhân miệng đầy răng vàng, người đầy mùi khói thuốc, bụng phệ chạm vào.
Chi bằng nói, tôi không muốn để một Thẩm Tri Diễm khác rơi xuống khỏi thần đàn.
Cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, suy nghĩ của tôi cũng quay về hiện thực.
Tôi nhào vào lòng Quý Khâm Niên, hôn hôn cằm cậu ta:
"Đúng giờ không?"
Lông mày Quý Khâm Niên giãn ra một chút, bóp bóp tay tôi:
"Trễ 8 giây."
Tôi kinh ngạc nói: "Lại trễ lâu đến vậy, vậy thì phạt tôi hôn Quý Khâm Niên thêm 8 cái nhé."
Quý Khâm Niên cuối cùng cũng cười.
