Bị đuổi ra khỏi nhà, may mà nhà họ Thẩm gia nghiệp lớn, không bắt tôi bồi thường chi phí nuôi dưỡng 18 năm trước.
Tôi đau buồn vô cùng, bao năm qua chỉ biết làm công tử bột, căn bản không tích góp được một xu.
Trước đây nghĩ rằng dù có tệ đến đâu, cũng có nhà họ Thẩm chống lưng cho, giờ thì mọi thứ đều sụp đổ.
Chưa nói đến việc Quý Khâm Niên có muốn trả thù tôi hay không, chỉ sợ còn chưa kịp để cậu ta trả thù, tôi đã c.h.ế.t đói trước rồi.
Tôi cố gắng nhớ lại 18 năm cuộc đời mình, phát hiện toàn kết giao với lũ bạn xấu, chắc giờ chúng đều đi nịnh bợ "Thiếu gia Thẩm thứ hai" thật sự rồi.
Chiếc xe được lau chùi sáng bóng lướt qua trước mặt tôi, chỉ để lại luồng gió lạnh lẫn mùi khí thải phả vào mặt.
Tôi run rẩy ngón tay muốn rút một điếu thuốc để bình tĩnh lại, thì phát hiện bây giờ đến tiền mua thuốc cũng không có.
Tôi dụi loạn xạ đôi mắt khô khốc vì bị gió lạnh thổi.
"Nguyên Nguyên, cậu khóc à?"
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo, mang theo hơi thở quen thuộc, tôi mới chợt nhớ ra —
Đúng rồi, tôi còn có một người bạn thân từ bé, Cố Huyền!
Tôi hít hít mũi: "Cũng chưa đến mức đó."
Cố Huyền đưa tay ra với tôi, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười: "Tớ nghe nói cả rồi, hay là đến nhà tớ ở tạm một thời gian nhé?"
Một ngón tay tôi chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cậu ấy, tay còn lại siết thành nắm đấm, không nặng không nhẹ đ.ấ.m vào vai cậu ấy: "Anh em tốt!"
