Quý Khâm Niên không thích ở nhà cũ, trùng hợp là tôi cũng vậy.
Cậu ta lái xe đưa tôi đến căn biệt thự mà trước đây chúng tôi thường "làm việc".
Thân phận kim chủ và người được bao nuôi hoán đổi cho nhau, tôi nên biết phải làm gì.
Quý Khâm Niên hôn lên cổ tôi, đột nhiên hỏi: "Vết thương này ở đâu ra?"
Đôi mắt đỏ ngầu kia đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, cơn lạnh lẽo bò dọc sống lưng, tôi sợ hãi còn sót lại nói: "Bị chó cắn mấy năm trước."
Quý Khâm Niên nhẹ nhàng l.i.ế.m nhẹ vết cắn mờ nhạt đó: "Không sợ."
Vẫn có chút sợ, con ch.ó đó đã bị đưa đi nước ngoài chữa bệnh, không biết đã chữa khỏi chưa.
Đúng lúc quan trọng, chuông điện thoại lại không ngừng reo, tôi không xóa số hay chặn Thẩm Tri Diễm, tiếng chuông điện thoại trong căn biệt thự đầy ám muội này đặc biệt chói tai.
Tôi vốn không định quan tâm, nhưng Quý Khâm Niên đưa bàn tay đẫm mồ hôi ra, bắt máy.
Đầu dây bên kia không có tiếng động, nhưng màn hình đã hiển thị đang trong cuộc gọi, tôi kinh ngạc quay đầu nhìn Quý Khâm Niên, dùng khẩu hình miệng báo cho cậu ta: "Dập máy!"
Động tác của Quý Khâm Niên càng lúc càng thô bạo, tôi cắn răng mà cứng họng không phát ra được tiếng nào.
Sau một hồi im lặng dài, động tác của Quý Khâm Niên không hề dừng lại, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì hỏi:
"Alo, anh, có chuyện gì không?"
"Tút—— tút—— tút——"
Thẩm Tri Diễm cúp máy trước.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lồng n.g.ự.c đẫm mồ hôi của Quý Khâm Niên áp sát vào lưng tôi:
"Vợ ơi, tôi thích cậu kêu lên."
Tuy tôi không còn là kim chủ nữa, nhưng tính khí vẫn lớn lắm.
Tôi lật tay tát Quý Khâm Niên một cái: "Cậu điên rồi hả?"
Quý Khâm Niên bị tôi đánh lệch mặt qua một bên nhưng cũng không tức giận, dùng lưỡi đẩy nhẹ khóe môi, kéo tay tôi qua hôn một cái:
"Vợ ngoan, tay có đau không?"
Mẹ nó, đồ điên!
