Sau đó, tôi bị Tịch Cảnh Phùng dẫn đi một cách lơ mơ.
Đến Tịch gia, tôi mới kịp hoàn hồn.
Muốn hỏi gì đó, nhưng lại hoàn toàn không tìm được cơ hội mở miệng.
Bởi vì Tịch Cảnh Phùng bưng cháo, đút từng muỗng vào miệng tôi, tôi căn bản không thể lên tiếng.
【Xem ra, thủ đoạn theo đuổi vợ của Tịch Thiếu gia e rằng còn trên cả tôi.】
【Mấy người ở trên, nói điều gì chúng tôi chưa biết đi.】
Tôi không khỏi bắt đầu nghi ngờ.
Nếu anh ta vẫn còn muốn ở bên tôi.
Vậy tại sao, lại vứt bỏ những thứ liên quan đến tôi, còn đồng ý đi gặp đối tượng xem mắt với phu nhân Tịch?
Tịch Cảnh Phùng tự mình nói:
“Tôi không biết tại sao cậu lại nói không thích tôi.
“Có lẽ tôi có chỗ nào đó làm chưa đủ tốt, khiến cậu không thể yên tâm.
“Nhưng tôi sẽ thay đổi.”
Chén cháo đã cạn, tôi cuối cùng cũng có cơ hội mở lời.
“Không thích chính là không thích.”
Ai ngờ, lần này Tịch Cảnh Phùng lại đột nhiên dịu dàng hóa giải chiêu thức của tôi.
Môi nhẹ nhàng ghé sát má tôi, chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Tay anh ta đặt lên n.g.ự.c tôi.
“Đúng, không thích.
“Nhưng vẫn muốn giữ lại con của chúng ta, bị tôi hôn còn tim đập nhanh hơn.
“Những điều này, đều là biểu hiện của việc cậu không thích sao.”
Anh ta phân tích tôi thấu đáo, khiến tôi không thể né tránh.
Chỉ mới ba ngày không gặp, anh ta đã đột nhiên thay đổi một vẻ khác.
Tôi chợt nghĩ đến một khả năng nào đó, càng nghĩ càng thấy có lý.
Cắn môi, nhìn anh ta:
“Nếu, anh chỉ vì đứa bé này mới làm những chuyện này, vậy thì sớm dẹp bỏ công sức đi.”
Tịch Cảnh Phùng nhìn tôi, bất lực thở dài.
“Tôi biết, cậu nhất thời còn khó tin, nhưng không sao, tôi sẽ chờ.”
Nói rồi, anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ bưng cái chén không, quay người rời khỏi phòng.
Để lại tôi ở đó, một đầu đầy sương mù.
