Những ngày sau đó, Tịch Cảnh Phùng lại trở lại như trước.
Rõ ràng tôi nên biết đủ, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác khó chịu.
Luôn cảm thấy, anh ta có chuyện gì đó đang giấu tôi.
Tần suất xuất hiện của đạn mạc cũng ngày càng thấp, khiến tôi càng cảm thấy mơ hồ.
Tuy nhiên, chưa kịp hỏi, Tịch Cảnh Phùng đã đột nhiên kéo theo một chiếc vali, đứng trước mặt tôi.
Anh ta dùng ngữ khí vô cùng bình thường, nói ra một câu nói kinh thiên động địa:
“Diệp Mang, cậu có dám cùng tôi bỏ trốn không?”
Tôi ngây người.
Cố gắng tìm ra một chút dấu vết đùa giỡn trên khuôn mặt anh ta, nhưng anh ta quả thật là nghiêm túc.
Tôi hoảng hốt nói: “Cái gì? Anh phạm lỗi gì à?”
Anh ta nghe tôi hỏi vậy, sững lại một chút.
“Phụt” cười thành tiếng, đợi đến khi cười đủ rồi, khẽ ho một tiếng.
Bắt đầu giải thích với tôi: “Đại khái là, tôi từ bỏ quyền thừa kế công ty, muốn ‘bỏ trốn’ đến thành phố khác để làm thuê cho người ta.”
Quyết định đột ngột như vậy, khiến tôi không kịp phản ứng.
Nhưng lại cũng vô thức thở phào nhẹ nhõm, không phải phạm tội là tốt rồi.
Tôi nhíu mày, hỏi: “Nhưng, tại sao phải làm như vậy?”
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là, anh ta từ nhỏ đã được nuông chiều, đến nơi khác, không có tiền thì làm sao?
Một người luôn làm Thiếu gia, một khi bước xuống trần gian, liệu có không quen không?
Sao lại có người ngốc đến vậy chứ?
Nhưng, Tịch Cảnh Phùng lại nắm lấy tay tôi.
Chầm chậm nói: “Diệp Mang, tôi biết, trước đây tôi quá tùy hứng, bị nuôi dưỡng thành một thân tính cách Thiếu gia.
“Coi tất cả những điều tốt đẹp của cậu là hiển nhiên, cố gắng kiểm soát cuộc đời cậu.
“Nhưng sau này, chúng ta là bình đẳng rồi.”
Sau này, chúng ta là bình đẳng rồi.
Tất cả tình yêu hay hận thù, sau câu nói này, dường như đều trở nên tầm thường.
Tôi không nhịn được ngẩn người.
Cúi đầu, nước mắt như có ý thức riêng, trào ra khỏi khóe mắt.
Tôi không nhịn được mở lời, giọng run run: “Nhưng…
“Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ gì, tính khí cũng không tốt, tôi sợ…”
Chưa kịp nói xong, đã bị Tịch Cảnh Phùng trực tiếp cắt ngang.
Anh ta nói: “Cậu không cần sợ.
“Con người luôn phải tự lập, tôi vì cậu mà tự lập, sẽ khônag sợ khổ.
“Nếu cậu tin tôi, bây giờ tôi sẽ giúp cậu thu dọn hành lý, dẫn cậu đi.”
Tôi bị những lời này làm cho lòng chấn động.
Tất cả những lo lắng, đều trở nên không đáng kể.
Hít một hơi thật sâu, đột nhiên rất muốn đánh cược một phen, gật đầu.
Tôi trả lời: “Ừm, chúng ta đi.”
Vừa nói xong, đạn mạc đã biến mất bấy lâu, lại xuất hiện:
【Gia nghiệp lớn như Tịch gia, nói không cần là không cần.】
【Phu nhân Tịch đã lớn tuổi rồi, rất khó để luyện lại tài khoản nhỏ (tạo lại con nối dõi), chắc là sắp tức đến ngất xỉu.】
【Nhưng mặc kệ, cuối cùng hai người họ cũng có thể ở bên nhau tử tế rồi, đáng mừng đáng chúc!】
