Ngoại Truyện
1.
Cuộc cãi vã lớn nhất giữa Quý Hoài Du và bố anh là khi ông nhất quyết cưới một người phụ nữ mang theo con riêng, cố gắng trèo cao.
Anh hận bố mình, mẹ còn chưa mồ yên mả đẹp mà việc tang sự đã biến thành hỉ sự.
Đương nhiên anh cũng không có sắc mặt tốt gì với Chúc Yến.
Giống như mẹ cậu ta, cùng một giuộc mà thôi.
2.
Chúc Yến rất nghèo.
Anh biết Chúc Yến mượn danh nghĩa của mình để kiếm tiền ngoài luồng.
Được.
Anh biết Chúc Yến cũng ghét mình, hận không thể vạch rõ ranh giới với mình.
Được.
Chỉ cần đừng đến làm phiền anh là được.
Nhưng khi người khác muốn bắt nạt cậu ấy, phản ứng đầu tiên của Quý Hoài Du là bảo vệ.
3.
Để Quý Hoài Du và ông ta chấm dứt chiến tranh lạnh, bố Quý cố tình làm lạc mất con vẹt xám châu Phi mà anh nuôi.
Đó là quà mẹ anh mua cho anh.
Quý Hoài Du đập phá mọi thứ trong nhà, tức giận thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ nhà đi.
Đói cả ngày, người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở cửa không phải là bố ruột.
Mà là đứa em trai không có huyết thống kia.
Cậu ấy ngây ngốc bưng một bát mì, cẩn thận nói: “Anh đói chưa?”
“Có cần em mang đi hâm nóng lại không?”
Quý Hoài Du sững sờ một chút, rồi bước qua cậu đi ra ngoài.
Cậu ấy vẻ mặt thất vọng đuổi theo:
“Anh đi thật à?”
“Nếu anh bỏ nhà đi, em sẽ lén cho anh tất cả đồ ăn vặt em giấu trong nhà.”
“Cả tiền nữa! Bố chắc chắn có rất nhiều tiền…”
Quý Hoài Du đột nhiên xìu xuống.
Tại sao người này có thể ngốc như vậy?
Anh lại xỏ dép đi trong nhà, nhận lấy bát mì đã nguội và ngồi trong phòng khách ăn từng miếng một.
Giọng anh khóc đến khàn đặc, nghe rất khó chịu.
“Cậu thích tiền à?”
Chúc Yến vẻ mặt như nhìn một thằng ngốc: “Có ai không thích chứ?”
Quý Hoài Du mỉm cười, bóc gói khoai tây chiên.
Nhìn Chúc Yến lắp bắp đọc những lời mẹ dặn.
“À, anh ơi anh đừng buồn nữa, sau này em sẽ là con vẹt của anh có được không?”
“Vẹt không thể đi cùng anh cả đời, nhưng em có thể.”
Quý Hoài Du nghĩ, Chúc Yến trông thật giống một con vẹt học nói.
Chúc Yến không để lời hứa này trong lòng.
Dù sao, cậu ấy không hiểu tình yêu, cũng không biết yêu người khác.
4.
Chúc Yến có lẽ muốn lấy lòng anh, mỗi ngày đều gõ cửa phòng anh với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nói: “Chào buổi sáng!”
Quan hệ của họ dần trở nên tốt hơn.
Bước vào tuổi dậy thì, Quý Hoài Du đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt.
Vì vậy, có rất nhiều người tỏ tình bị anh từ chối, không thiếu cả nam sinh.
Quý Hoài Du thích thăm dò Chúc Yến.
“Hôm nay có một nam sinh tỏ tình với tôi, trông khá đẹp trai.”
Thấy Chúc Yến mãi không nói gì, Quý Hoài Du đành lên tiếng lần nữa.
“Người ta chặn tôi ở cổng trường hết lần này đến lần khác để đòi một câu trả lời. Cậu nói tôi phải làm sao?”
Chúc Yến: “Chuyện tốt mà, anh đồng ý đi.”
Quý Hoài Du vẻ mặt không vui: “Tôi không thích con trai.”
Chúc Yến nhún vai: “Thế thì từ chối.”
Quý Hoài Du thậm chí không nhận ra giọng mình có gì đó kỳ lạ:
“Thế nếu là cậu thì sao.”
Chúc Yến không cần nghĩ ngợi:
“Tôi sẽ nói, anh muốn một cơ hội hay một câu trả lời?”
Khoảnh khắc ký vào bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản, anh ấy gần như kích động.
Cuối cùng cũng có một văn kiện có thể ràng buộc họ lại với nhau.
Anh không bận tâm Chúc Yến tham tiền.
Yêu một người, chính là để người đó mượn sức mình để đi lên.
(Hết toàn văn)
