Tôi gào lên thảm thiết trong lòng, biết rằng xong đời rồi.
Hai người ở nhà này đều không phải dạng vừa. Mẹ ruột tôi mà thấy ai đó mặc đồ hơi hở hang ngoài đường là sẽ kéo tôi lại nói xấu thật to.
“Con nhìn cái gã kia xem, mặc cái thứ gì thế, hở cả n.g.ự.c ra rồi kìa.”
Tôi bất lực gạt tay bà ấy ra.
“Mẹ ơi, người ta mặc gì là quyền tự do của họ.”
Bà ấy vừa định véo tai tôi, thì phát hiện tôi đã cao hơn bà cả cái đầu.
Bà đành lườm một cái, rồi lại bắt đầu giáo huấn tôi.
“Mẹ nói cho con biết, con không được ăn mặc như thế. Mẹ chỉ có mỗi mình con là con trai…”
Đầu tôi hơi choáng váng, nhớ lại chiếc tạp dề ren màu hồng bé nhỏ tôi mặc gần đây.
Nếu mẹ tôi biết con trai mình và anh trai nó đang qua lại với nhau, không biết vẻ mặt bà sẽ thế nào.
“Năm nay Tết này con phải làm thân, lấy lòng anh trai con. Nghe nói dạo này nó sắp đi gặp con gái của tổng giám đốc công ty bố con, có chuyện tốt thế mà nó cũng chẳng nghĩ đến con!”
Người bố dượng này luôn xem tôi như không khí trong nhà, chỉ khi không thể tránh được thì mới khách sáo với tôi đôi chút.
Mỗi bữa cơm giao thừa, bốn người trên bàn đều mang những ý nghĩ riêng.
Tuy nhiên, tôi luôn là đối tượng bị la mắng.
Nhưng năm nay thì khác, đối tượng chuyển sang anh trai tôi.
Bố dượng tôi đập bàn một cái, vung tay tát mạnh vào mặt anh tôi.
“Quý Hoài Du, mày... mày có biết nhục là gì không!”
Anh tôi bị tát lệch đầu sang một bên.
Anh lạnh lùng nhìn người bố đang giận đến tím mặt, người mẹ đang xem kịch vui.
Và, cả đứa em trai vô lương tâm kia nữa.
Bố Quý trông như sắp ngất đến nơi.
“Mày, ngày mai mày cút đi xem mắt cho tao!”
“Con là người thích đàn ông, bố ép con đi xem mắt cũng vô ích.”
Bố Quý trực tiếp cầm nồi canh mẹ tôi đã hầm hai tiếng đồng hồ, hắt vào người Quý Hoài Du.
“Mày cút ra ngoài! Tao không có đứa con như mày!”
Quý Hoài Du nhếch mép, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Sao? Chỉ vì con thích đàn ông mà ngay cả tư cách ngồi trong nhà bố cũng không có à?”
