Không nghe thấy tôi đáp lời, mẹ tôi lại gọi vài tiếng: “Tiểu Yến, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Mẹ thấy đèn trong phòng con vẫn sáng mà.”
Tôi biết không thể giả vờ được nữa, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu: “Mẹ nói ở ngoài đi, con sắp ngủ rồi.”
Không cần nhìn cũng đoán được mặt mình lúc này chắc chắn đỏ bừng, không thể gặp người được.
Quý Hoài Du vẫn lơ đãng đùa nghịch, hoàn toàn không quan tâm tôi có bị bật ra tiếng không.
Anh mỉm cười nhổm người lên, dùng ngón cái miết lên môi tôi: “Em trai, nhạy cảm thế này không tốt đâu.”
Chờ mãi không thấy tôi mở cửa, mẹ tôi sốt ruột:
“Tiểu Yến! Mẹ nói cho con nghe, mẹ đã nghĩ ra cách để đoạt gia sản rồi…”
Vừa dứt câu này, động tác của anh tôi lại càng thêm mạnh bạo.
Vừa đau vừa ngứa.
Tôi hít một hơi, tay trái túm tóc Quý Hoài Du kéo ra.
“Anh làm ơn yên tĩnh một chút.”
Quý Hoài Du đưa đầu lưỡi đỏ mọng ra, l.i.ế.m sạch khóe môi, vẻ mặt thỏa mãn.
Tôi lu loa lấy giấy lau sạch, thô bạo nhét anh vào trong chăn.
Rồi vội vàng xuống giường, mở cửa.
Vừa gặp mặt, bà đã cằn nhằn tại sao tôi mở cửa chậm thế, có chuyện gì không thể cho người khác thấy sao.
Tôi lo Quý Hoài Du bị mẹ phát hiện, chỉ đành qua loa phụ họa theo.
Mẹ tôi liếc xuống thân dưới không mặc quần của tôi một cái, rồi véo tai tôi: “Thằng ranh con, nghe rõ chưa!”
“Bố con coi trọng con nối dõi nhất, bây giờ thằng Quý Hoài Du lại thích đàn ông, đây chính là cơ hội tốt để con leo lên đấy!”
Tôi lườm một cái, ngồi xuống giường, che đậy Quý Hoài Du đang ở trong chăn.
“Con có phải con ruột đâu, ông ấy cho con gia sản à?”
“Hơn nữa, ai biết ông ấy có nuôi cả đống con rơi bên ngoài không.”
Mẹ tôi khẽ đánh tôi một cái, bà hạ giọng: “Bố con tinh trùng yếu, có con đã là khó lắm rồi.”
Bà ấy rưng rưng nước mắt nhìn tôi: “Con trai, con cũng không muốn hai năm nữa bố con mất, chúng ta bị Quý Hoài Du đuổi ra khỏi nhà chứ?”
Tôi không muốn dính líu vào chuyện này, rút tay ra.
“Mẹ, con có thể nuôi mẹ.”
Bà ấy bực bội hất tay tôi ra, khóc lóc: “Tốt lắm, bây giờ không nghe lời mẹ nữa rồi, con lớn rồi, cánh cứng rồi à.”
“Con quên những ngày chúng ta bị bồ nhí của bố con đuổi ra khỏi nhà, phải chạy ngược chạy xuôi không?”
“Con nói con không muốn sống cảnh nay đây mai đó nữa, mẹ mới cố gắng bám vào nhà họ Quý, chỉ là không muốn sau này phải sống những ngày tháng như vậy nữa.”
Khuôn mặt được chăm sóc khá tốt của mẹ tôi dần trùng lại với hình ảnh ngày xưa.
“Ngày mai Quý Hoài Du đi xem mắt, con cũng đi theo.”
Tôi há miệng, bất lực gật đầu.
“Con đồng ý với mẹ.”
