Mặc dù hiện trường có hai nam hai nữ, nhưng kỳ lạ là lại không có ai là người dị tính.
Xu hướng tính dục của chúng tôi lại hoàn toàn ngược nhau!
Tôi: “…”
Lâm Dao khẽ vỗ lưng cô gái, an ủi cô ấy: “Em xem, em nói không yêu chị nữa, em muốn kết hôn, muốn trở về cuộc sống bình thường.”
“Em nói em đã chơi đủ rồi, muốn lên bờ.”
“Chị không cản em, chị chúc phúc cho em.”
Cô gái không nói gì, chỉ nức nở, siết chặt cổ áo khoác của Lâm Dao.
Lớp trang điểm của cô ấy bị nhòe đi: “Em xin lỗi, bố mẹ em không chấp nhận chị.”
Lâm Dao dành cho cô ấy sự tôn trọng cuối cùng, đưa cô ấy ra ngoài tự xử lý.
Trước khi đi, cô ấy chủ động thanh toán và xin lỗi: “Xin lỗi, để hai người thấy cảnh tượng khó coi rồi.”
Tôi lúng túng rút tay lại, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Ngồi trên chiếc McLaren của anh tôi, tôi luôn có cảm giác không chân thật.
“Tại sao Lâm Dao lại là người đồng tính nữ nhỉ?”
Quý Hoài Du liếc tôi một cái.
“Quá rõ ràng còn gì.”
Điện thoại tôi lại rung hai cái, là tin nhắn của Lâm Dao.
Cô ấy bảo chúng tôi đợi một lát.
Nửa tiếng sau, Lâm Dao xuất hiện ở ghế sau.
Cô ấy tự giễu: “Chúng tôi yêu nhau bảy năm, kết cục là tôi phải làm phù dâu cho cô ấy.”
“Tôi đã định một mình đấu với năm mươi người, hùng biện trước cả nhà để cầu hôn rồi, cô ấy đột nhiên hỏi tôi, nếu một ngày nào đó em kết hôn, chị có thể đến làm phù dâu không?”
“Sau này tôi mới biết, cô ấy đã gặp gỡ người đàn ông do gia đình giới thiệu được nửa năm, thậm chí đã tổ chức cả tiệc đính hôn rồi. Tất cả bạn bè xung quanh chúng tôi đều biết, chỉ có tôi là bị giấu.”
Tôi vụng về an ủi cô ấy: “May mà dừng lại kịp thời, cô ấy cũng đã nói cho cô biết rồi.”
Lâm Dao cười khẽ lắc đầu: “Không phải, là vì hôm đó tôi nhắc đến việc dẫn cô ấy đi thử váy cưới, tôi định cầu hôn.”
“Cô ấy biết không thể giấu tôi được nữa, mới nói cho tôi biết.”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô ấy rưng rưng nước mắt, như được phủ một màn sương mờ.
Quý Hoài Du dừng xe, giọng điệu vẫn bình thản: “Vậy tại sao cô lại kể cho chúng tôi nghe?”
Tôi lườm anh ấy một cái, thầm mắng anh vô nhân tính, người ta rõ ràng đang buồn bã muốn tìm người tâm sự thế mà anh vẫn lạnh lùng như băng.
Không biết cách trao giá trị cảm xúc cho người khác!
Lâm Dao ngước mắt nhìn anh.
“Bởi vì tôi biết hai người là một cặp, hai người lại còn là anh em trên danh nghĩa, sẽ chỉ khó khăn hơn tôi thôi.”
Tay chân tôi lạnh toát, quay đầu lại nhìn sắc mặt Lâm Dao.
