SAU KHI MƠ THẤY TƯƠNG LAI, TA CẢI TÀ QUY CHÁNH, TRÁNH XA THÁI PHÓ LẠNH LÙNG

Chương 12

Sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người!

Ta về phủ mất đến ba ngày mới hoàn toàn hồi phục.

Trường Thuận còn tưởng ta bị người ta đánh cho một trận.

Ai mà ngờ được ta bị Tạ Liên Trúc làm cho thành gà bệnh.

Ta nằm sấp trên giường đọc thoại bản giải sầu.

Trường Thuận xách một cái hộp thức ăn chạy vào.

「Thiếu gia, thiếu gia, Tạ công tử lại gửi đồ đến, có một ít thuốc mỡ, còn có bánh mật của Bảo Tỉ Trai nữa!」

Là món ta thích ăn!

Trường Thuận bưng đến trước mặt ta.

Miệng lại lẩm bẩm.

「Sao Tạ công tử ngày nào cũng gửi đồ cho người vậy, đồ ăn của Bảo Tỉ Trai đắt lắm, thế mà lại mua cho người những ba ngày.」

Ta cũng không ngờ.

Có lẽ là vì áy náy?

Ngày đó ta tỉnh lại thì phát hiện Tạ Liên Trúc đã dậy từ lâu.

Hắn áo mũ chỉnh tề ngồi bên giường, mày nhíu chặt, thần sắc ngưng trọng, đáy mắt đen như một hồ sâu thẳm.

Không biết đã ngồi bao lâu.

Đã nghĩ bao lâu.

Ta sợ hắn hiểu lầm, vội vàng lên tiếng giải thích.

「Không phải ta làm, ta không hại ngươi...」

Nhưng giọng nói có chút khàn khàn.

Tạ Liên Trúc mới phát hiện ta tỉnh.

Hắn nói: 「Ta biết, là lỗi của ta.」

Hắn nhìn ta, đáy mắt tối sầm thâm sâu.

Hình như đã hạ quyết tâm gì đó.

Suy đi tính lại, đang định mở lời.

Ta lại nói: 「Ngươi yên tâm, chuyện ngày hôm nay ta cứ coi như chưa từng xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà dây dưa với ngươi.」

Tạ Liên Trúc nghe vậy nhíu mày thật chặt.

「Ta không hề...」

Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong ta đã cắt lời hắn.

「Bởi vì ta đã không còn thích ngươi nữa rồi.」

Để xua tan nghi ngờ của hắn.

Như vậy hắn hẳn phải tin ta sẽ không nhân cơ hội này uy h.i.ế.p hắn chứ?

Ta cẩn thận nhìn sắc mặt hắn.

Tạ Liên Trúc lại ngẩn người.

Trong mắt xẹt qua sự kinh ngạc.

Lông mi thon dài khẽ run, như cánh bướm rơi trên nền tối.

Mím chặt môi.

Như có vật nghẹn ở cổ họng.

Không hiểu sao.

Ta thấy hình như hắn không hề có cảm giác nhẹ nhõm.

Mặc dù ta đã nói không cần hắn chịu trách nhiệm.

Hắn vẫn ngày ngày gửi đồ đến cho ta.

Chắc là bồi thường đi.

Dù sao ta cũng thực sự đã chịu khổ mà.

Ta nói muốn giúp Tạ Liên Trúc tìm ra kẻ hãm hại hắn.

Hắn từ chối.

Còn nói hắn sẽ tự mình xử lý.

Ta nghĩ, có lẽ hắn không muốn có quá nhiều giao thiệp với ta đi.

Ta dặn dò Trường Thuận.

「Lần sau hắn có đến gửi đồ, ngươi đừng nhận nữa.」

Hắn là một thư sinh, lấy đâu ra nhiều bạc như vậy.

Gửi tiếp e là hắn phải đưa hết cho ta mất.

Trường Thuận vâng lời, rối rắm một lát lại hỏi ta: 「Thiếu gia, người không thích Tạ công tử nữa sao?」

Ta lắc đầu: 「Ngươi cứ làm theo lời ta dặn là được.」

 

back top