Đơn giản vậy thôi sao? Tôi lại cảm thấy có mưu đồ gì đó.
Không phải đang đùa tôi đấy chứ?
Màn hình bình luận lại bắt đầu cuộn lên: 【Tên nhóc c.h.ế.t tiệt, cái phúc khí này anh không muốn thì cho tôi. Tiền, rất nhiều tiền đó.】
【Có thể thấy ông chủ Hoắc là chân ái rồi, nói là hợp đồng bao nuôi, lại không bắt buộc phải xảy ra quan hệ, chỉ cần về nhà là được, thuần ái quá đi mất. Huhu, đáng tiếc Lâm Bách lại mù, trong đầu chỉ có mỗi người anh thanh mai trúc mã giả nhân giả nghĩa kia.】
【Không ký hợp đồng nữa là anh thanh mai trúc mã kia sẽ đến đó, vài câu nói là lừa Lâm Bách đi mất, còn ly gián quan hệ giữa Lâm Bách và Hoắc Đình. Lâm Bách còn tin là thật, nổi cơn tam bành với Hoắc Đình, nói hai người từ nay về sau không đội trời chung, làm tổn thương Hoắc Đình sâu sắc, chưa đầy hai ngày đã kết hôn với thanh mai trúc mã.】
【Thanh mai trúc mã không phải thứ tốt lành gì, ở bên Lâm Bách chỉ vì tiền và cổ phiếu, đợi đồ vào tay là đầu độc Lâm Bách. Quay đầu lại ở bên em trai riêng.】
Thanh mai trúc mã? Anh Ngụy Thanh? Chuyện này liên quan gì đến anh ấy?
Nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Đình đen lại, tôi mới phát hiện không biết tại sao mình lại vô tình gọi tên Ngụy Thanh ra.
Trong mắt Hoắc Đình ẩn chứa sự căm hận: “Đặc biệt là không được tiếp xúc với Ngụy Thanh.”
“Có được không?”
Màn hình bình luận im lặng một lúc: 【Khoan đã, sao tôi lại có cảm giác Lâm Bách hình như có thể nhìn thấy lời chúng ta nói.】
【Nếu anh có thể nhìn thấy chúng tôi, thì đi ra cửa sau đi, biết đâu còn nghe được anh thanh mai trúc mã và em trai anh gọi điện thoại.】
【Anh thanh mai trúc mã không phải người tốt, lát nữa hắn nói gì anh cũng đừng tin.】
Tôi im lặng một lúc, rồi đưa hợp đồng cho Hoắc Đình.
Hoắc Đình không nhận, hàng mi dài như lông quạ rủ xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt: “Không ký cũng không sao, lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đưa cậu về.”
Tôi giữ tay hắn lại: “Tôi đi vệ sinh một lát, đợi tôi về rồi nói tiếp.”
Nói xong, không đợi Hoắc Đình phản ứng, tôi cầm điện thoại chạy theo hướng mà màn hình bình luận đã nói.
Vừa đến cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ngụy Thanh: “Tiểu Triệt ngoan, anh kết hôn với Lâm Bách cũng là vì em, anh không yêu cậu ấy, anh chỉ thích em thôi. Đợi cậu ấy chuyển hết cổ phần cho anh, anh sẽ ly hôn với cậu ấy, và ở bên em. Vậy nên ngoan nhé? Sẽ không lâu đâu.”
“Ừm ừm, lần trước đưa Lâm Bách đi khám sức khỏe, anh có hỏi rồi, độ tương thích tim của hai đứa rất cao, đợi thời cơ chín muồi anh sẽ sắp xếp phẫu thuật cho hai đứa, đừng sợ, khó chịu chỗ nào nhất định phải nói.”
“Anh phải đi làm việc đây, nghe nói hôm nay Hoắc Đình hẹn Lâm Bách, không thể để hai người họ ở bên nhau được. Khó khăn lắm mới khiến Lâm Bách ghét Hoắc Đình, nhưng Lâm Bách cũng ngu ngốc, anh nói gì cậu ấy cũng tin, ghét Hoắc Đình suốt bao nhiêu năm.”
“Hoắc Đình bây giờ quyền lực ngập trời thì có ích gì? Vẫn phải bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay. Trước đây thời cấp ba, Hoắc Đình hẹn Lâm Bách ra rừng cây nhỏ tỏ tình, anh nói Hoắc Đình đang khiêu khích cậu ấy, cậu ấy cũng tin, dẫn theo một đám người chạy đến rừng cây đánh Hoắc Đình một trận…”
Ngụy Thanh kể lại từng chuyện tôi từng ức h.i.ế.p Hoắc Đình trước đây, hai người trong câu chuyện vừa ngu ngốc lại vừa buồn cười. Hắn còn nói cả những nỗi khổ tôi từng than thở với hắn.
Tôi dựa vào góc tường lắng nghe giọng nói của họ, lòng chua xót.
Trước đây tôi luôn nghĩ Ngụy Thanh yêu tôi, không ngờ hắn tiếp cận tôi là vì em trai tôi, và vì cổ phần.
Sắp xếp lại cảm xúc và trở lại phòng VIP, Hoắc Đình vẫn ở đó.
Có lẽ hắn không ngờ tôi sẽ quay lại, ngây người ngồi tại chỗ.
Tôi bước lên hai bước, cầm lấy hợp đồng từ tay hắn. Khi đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay hắn, tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể hắn cứng đờ lại.
“Hoắc Đình, hợp đồng có thể ký.”
Tôi nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn tôi đầy khó tin, như không dám tin mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
“Nhưng phải sửa đổi.”
Hắn dường như đã lường trước được: “Nói xem.”
“Điều khoản không được tiếp xúc thân mật với người khác trong thời gian hợp đồng thì tôi không thể đảm bảo. Thời hạn hợp đồng dài như vậy, hoặc là rút ngắn thời gian, hoặc là xóa bỏ yêu cầu này. Dù sao tôi còn trẻ, cái tuổi m.á.u nóng, lỡ xảy ra chuyện gì…”
Khuôn mặt Hoắc Đình lập tức sa sầm, giọng nói như bị tẩm ướp trong băng giá: “Lâm Bách!”
Tôi đứng thẳng người, nhìn hắn: “Vậy thì không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể quay về tìm anh Ngụy Thanh thôi, biết đâu anh ấy sẽ giúp tôi.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, đáy mắt cuộn trào bão tố.
Thành thật mà nói, tôi cũng không nắm chắc.
Cái kết luận Hoắc Đình thích tôi này vẫn là do màn hình bình luận nói cho tôi biết, lỡ như lừa tôi thì sao…
Mãi một lúc sau, hắn mới cầm bút lên, gạch một đường ngang sắc lẹm lên điều khoản đó. Mực thấm ra, giống như sự không cam lòng mà hắn chưa nói thành lời.
“Vậy thì đợi tin của cậu nhé.”
Tôi như để thưởng cho hắn, xoa đầu hắn một cái.
Khá mềm.
Bình luận.
【Cho Hoắc Tổng xoa sướng rồi phải không, Tiểu Hoắc đều muốn ngẩng đầu lên rồi kìa a a a.】
