Cậu ta quay lại nhìn tôi, bàn tay lớn tự nhiên vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh cậu ta.
Đối với tôi, người không có kinh nghiệm gì, điều này chẳng khác nào một kỳ thi lớn không ôn tập.
Tôi giả vờ bình tĩnh đi đến bên cạnh Nghiêm Trác ngồi xuống, nhưng khoảnh khắc cậu ta giơ tay lên, tôi vẫn theo bản năng nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, một luồng gió ấm thổi đến, tôi đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang luồn vào mái tóc ướt sũng của tôi.
Nghiêm Trác cầm máy sấy tóc, chuyên chú sấy tóc giúp tôi.
Vậy là, giọng điệu tự nhiên và ôn hòa của cậu ta, không phải giả vờ, mà là thực sự không nghĩ đến chuyện đó.
Sau khi nhận ra, nhiệt độ trong não tôi giảm xuống nhanh chóng, xấu hổ đưa tay lên che trán.
Không để ý, Nghiêm Trác đang cười thầm.
Cho đến khi tắt đèn đi ngủ, chúng tôi không xảy ra chuyện gì, như thường lệ, cậu ta ôm tôi đắp chăn.
Trong bóng tối, bàn tay cậu ta luồn qua tóc tôi nhẹ nhàng xoa, giọng nói trầm ấm gợi cảm của cậu ta truyền vào tai tôi.
"Những ngày qua ở bên nhau, tôi nhận thấy cậu và tôi trước đây không hề quen biết, cậu chắc chắn vì chuyện gì đó mới giúp tôi."
"Phản ứng của cơ thể sẽ không lừa dối, tuy tôi mất trí nhớ nhưng sẽ không ép buộc người khác. Tôi có thể đợi cậu chuẩn bị sẵn sàng."
Sự chân thành của Nghiêm Trác đã vạch trần tâm cơ mưu tính của tôi, nhất thời, tôi không phân biệt được ai là phản diện, ai là tôi nữa.
"Vì cậu đã phát hiện ra tôi đang lừa cậu, tại sao cậu vẫn thân thiết với tôi, không sợ tôi đ.â.m cậu sao?"
Tôi đưa ra khả năng tà ác nhất, nhưng cậu ta lại dùng một tiếng cười khẽ để tiếp nhận một cách vững vàng.
"Tôi đã nói rồi, phản ứng của cơ thể sẽ không lừa dối, cơ thể tôi sẽ không, cậu cũng vậy."
Nói rồi, cậu ta dùng tay ôm eo tôi, khẽ dùng sức để tôi áp sát vào cậu ta.
Chúng tôi gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập, tiếng thở của nhau.
Tôi học theo cậu ta, cũng nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ta.
Dần dần, những âm thanh này đều biến thành cùng một nhịp điệu, tôi cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
"Tiểu An, mặt trời chiếu vào m.ô.n.g rồi kìa, mau dậy ăn sáng."
Nghiêm Trác bị đánh thức, nhưng tay vẫn ôm chặt tôi không buông.
Mẹ tôi không nghe thấy tôi trả lời, trực tiếp mở cửa bước vào, đột nhiên bắt gặp tôi và Nghiêm Trác đang ôm nhau trên giường.
"Mẹ, mẹ nghe con giải thích..."
Mẹ tôi kinh ngạc đến mức cằm cũng không khép lại được, cứng đờ người đóng cửa lại.
Dù tôi có bật dậy nhanh đến đâu, cũng không kịp để bà dừng lại nghe tôi giải thích.
Tôi xấu hổ đ.ấ.m vào tay Nghiêm Trác một cái, "Cậu ôm một đêm mà không đổi tư thế à?"
Nghiêm Trác bị tôi đánh, cậu ta vẫn cười tủm tỉm.
