SAU KHI NHẬN SAI ĐỐI TƯỢNG CÔNG LƯỢC, TÔI BỊ PHẢN CÔNG RỒI

Chương 6

Nghiêm Trác bị ảnh hưởng bởi cốt truyện nên mất trí nhớ, mất đi tất cả. Tuy tôi đã thức tỉnh ý thức, nhưng vẫn cảm nhận được sự bất lực khi bị thao túng của cậu ta.

Tôi vén chăn ra, kéo chăn đắp cho cậu ta, vừa dỗ dành:

"Tôi chỉ là chưa từng ngủ chung giường với người khác, nên hơi căng thẳng thôi."

"Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ trước đi."

Nghe vậy, cậu ta lập tức lật người lại đối diện với tôi.

Khoảnh khắc này, khoảng cách giữa tôi và cậu ta gần đến mức mũi chạm mũi.

Tôi theo bản năng lùi lại để kéo giãn khoảng cách, nhưng bị cậu ta kéo mạnh vào lòng.

"Nếu đã vậy thì cậu cứ mạnh dạn một chút, để tôi ôm cậu ngủ đi."

Nói rồi, cậu ta lén lút véo vào chỗ mềm trên eo tôi, khiến cơ thể tôi theo bản năng run lên.

Tôi không đọc tiểu thuyết, cũng chưa từng hẹn hò với con trai.

Nhưng thấy lời nói của tôi có tác dụng với Nghiêm Trác, cậu ta không còn buồn bã nữa, tôi cũng không đẩy ra.

"Thôi được rồi, coi như làm bố thương con đi."

Nghiêm Trác không trả lời, mà đặt cằm lên đầu tôi.

Phải nói là, cảm giác chạm vào thân hình của cậu ta thực sự rất tốt.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị chuông báo thức đánh thức, phát hiện Nghiêm Trác mà tôi ôm cả đêm đã biến mất.

Vừa mở cửa ra, mùi thức ăn thơm lừng đã lan tỏa trong không khí.

"Hữu An cậu dậy rồi à, đánh răng xong ra ăn sáng nhé."

Nhìn bát mì nước đầy màu sắc và hương vị trước mặt, tôi hạnh phúc muốn trào nước mắt.

Đối với một người "trâu ngựa" đi làm thuê ở bên ngoài mà nói, đây là một điều vô cùng quý giá.

"Cậu giỏi thật đấy Nghiêm Trác, không ngờ cậu còn biết nấu ăn, mà còn ngon thế này nữa."

Nghiêm Trác cúi đầu xấu hổ nói.

"Ban đầu tôi cũng không biết đâu, nhưng sau khi mất trí nhớ, tôi gặp một chị gái giàu có, chị ấy nói muốn bao nuôi tôi. Tôi thấy ở nhờ rồi lại nhận đồ không hay lắm, nên đã học nấu ăn để báo đáp chị ấy."

Linh hồn bà tám của tôi lập tức bùng cháy, cười xấu xa nhìn cậu ta.

Thân hình đẹp thế, lại còn đẹp trai, mất trí nhớ lại còn dễ lừa, nếu là phú bà tôi cũng bao nuôi cậu ta.

"Vậy tại sao cậu lại sa cơ đến mức này?"

Được phú bà bao nuôi, không phải nên trông thật hào nhoáng sao?

Nói đến đây, vẻ mặt cậu ta lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

"Chị ấy nói tôi chỉ nhìn được chứ không ăn được, uổng phí sức lực của chị ấy."

Nghe câu này, tôi suýt bị sặc nước canh.

Hôm qua "đại ca" của cậu ta còn chưa lộ mặt đã chào tôi rồi, thế mà còn gọi là không ăn được à.

Tôi vừa định an ủi cậu ta, thì kết quả câu nói tiếp theo của cậu ta còn kinh ngạc hơn.

"Nhưng tôi phát hiện, khi nhìn thấy cậu thì không cần tốn sức."

Nghiêm Trác cười ngây thơ, tôi sợ hãi kẹp chặt hai chân, hệ thống thì hăng say "đẩy thuyền".

"Thật là thú vị, tôi hơi bị nghiện couple này rồi đấy, chỉ số rung động của Nghiêm Trác đang tăng kìa."

Thống à, cái gì cũng "đẩy thuyền" chỉ hại cậu thôi.

Tôi vội vàng lái sang chuyện khác: "Trước khi cậu tìm được người nhà, cứ ở lại đây đi, đừng tùy tiện ra ngoài, có chuyện gì thì liên lạc với tôi."

Nghiêm Trác vui vẻ gật đầu, như thể đã tìm thấy nhà rồi.

"Hữu An cậu tốt thật đấy, cậu coi như là đang bao nuôi tôi rồi đúng không."

Lúc này, trên mặt Nghiêm Trác vẫn mang vẻ ngây thơ, ánh mắt nhìn tôi lướt qua một tia chiếm hữu.

Dường như đang nói với tôi rằng, cậu ta không chỉ nhìn được mà còn ăn được.

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, cầm túi xách đi làm.

Nếu còn ở lại thêm một giây nữa, tôi lo người bị ăn thịt sẽ là tôi.

Những ngày tôi chứa chấp cậu ta, cậu ta đều nấu cơm chờ tôi về nhà.

Phần thưởng chính là, cậu ta muốn ôm tôi ngủ.

Mỗi ngày chỉ ôm thôi mà đã có cơm ngon để ăn, tôi cũng chiều theo cậu ta.

Ngày hôm đó, hệ thống mang đến cho tôi thông tin.

"Tôi đã điều tra rồi, Nghiêm Trác là phản diện thủ đoạn tàn độc, thâm sâu trong sách, từng bị người yêu phản bội, sau khi thoát c.h.ế.t thì hoàn toàn hắc hóa."

"Nhân lúc cậu ta chưa hắc hóa quá nhiều, cậu có thể giúp cậu ta nhanh chóng trở về hào môn, cùng nhau chiến đấu, biết đâu chỉ số rung động có thể tăng nhanh."

Để tận dụng thời gian tốt hơn, tôi dự định tan làm sẽ đưa cậu ta đi báo án.

Tôi vừa đến phim trường, nhà sản xuất đã vội vã chạy về phía tôi.

"Lam Hữu An, Max còn chưa đến, rốt cuộc là chuyện gì vậy, cả đoàn làm phim chỉ chờ một mình cậu ta thôi."

Nhà sản xuất tức giận vò đầu bứt tóc, tôi vội vàng gọi điện thoại tìm người.

Đối phương nói nhanh vài câu rồi cúp máy, tim tôi cũng như bị treo lơ lửng.

"Lãnh đạo, cậu ta hủy hợp đồng không đến nữa rồi, tôi đi liên hệ nghệ sĩ khác ngay đây."

Nhân lúc nhà sản xuất còn chưa bùng nổ, tôi vội vàng gọi điện thoại tìm người, nhưng bị ông ấy nắm chặt gấu áo.

Ông ấy dùng cuốn sổ cuộn tròn chỉ vào Nghiêm Trác, vẻ mặt như nắm được cọng rơm cứu mạng.

"Chính là cậu ta, mau đưa cậu ta đi trang điểm làm tóc."

Nhà sản xuất liên tục thúc giục, tôi kéo Nghiêm Trác đi thẳng đến phòng trang điểm.

"Hữu An, cậu đưa tôi đi đâu thế?"

"Cứu mạng."

 

 

 

back top