"M*á!"
A————
Đôi vợ chồng chó này sao đứa nào cũng thích cắn người thế! Tôi đau đến mức nước mắt trào ra, từng giọt lớn chảy xuống, nhưng Lục Tư Niên một chút cũng không thương hại tôi, vẫn cố chấp bơm tin tức tố vào tuyến thể tôi, để đè lên dấu hiệu đánh dấu tạm thời của Alpha khác.
Đau quá, tôi khóc trong lòng hắn, cứ như đã trải qua một thế kỷ mới kết thúc quá trình này.
Dư Hoan, Dư Hoan, Lục Tư Niên gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, ôm tôi, vuốt ve, an ủi, hôn. Cuối cùng, hắn nói một cách cực kỳ đau lòng: "Tôi đưa cậu về nhà, tôi đưa cậu về nhà."
Đèn trong phòng được bật sáng, tôi vẫn cứ khóc.
Hắn nhìn thấy hộp thuốc bị vứt trong thùng rác lại ngây người rất lâu, sau đó lại ôm tôi.
"Những ngày này, cậu đều phải dựa vào những viên thuốc này để vượt qua sao?" Hắn lau nước mắt cho tôi từng chút một, "Xin lỗi, xin lỗi."
Tôi nói: 'Mẹ kiếp nhà anh.'
Lần đầu tiên tên này cho phép tôi hỏi thăm mẹ hắn mà không nổi giận.
Sau khi bị đưa về, tôi ở trong một căn nhà khác của Lục Tư Niên, mơ màng mấy ngày, vừa cần sự an ủi của Lục Tư Niên, vừa trút giận. Cho đến một ngày Lục Tư Niên trở về nhà với vết thương rất nặng trên mặt.
Trời ơi, đây là việc tốt của vị Bồ Tát nào làm vậy.
Tôi lạnh lùng đứng ngoài quan sát, không định để ý đến hắn. Ai ngờ tên này lại không hề biết liêm sỉ, còn có gan chui vào lòng tôi.
Một con vật to lớn như vậy, giống như một con ch.ó lớn vô gia cư.
Tôi ghét chó nhất! Tôi cay mũi nghĩ, rồi không nhịn được xoa xoa bộ lông chó của Lục Tư Niên, có chút muốn khóc.
"Anh dây dưa với tôi tính là gì chứ? Anh không cần Hạ Nhiên nữa sao?"
Cơ thể Lục Tư Niên cứng đờ, sau đó ôm tôi chặt hơn. "Chỉ cần cậu."
Khoan đã, câu thoại này không đúng kịch bản nhỉ?
Nếu tôi nhớ không nhầm, đây không phải là lời Lục Tư Niên nói với Hạ Nhiên sao?
"Tôi sẽ khiến cậu ta phải trả giá."
"Ai?"
Lục Tư Niên nhìn tôi, ánh mắt kiên định như đang thề, tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.
Hắn ta đang ở trong lòng tôi, tôi có thể ngửi thấy một mùi hương không thuộc về hắn. Tin tức tố của Hạ Nhiên!!
"Anh đánh nhau với Hạ Nhiên!!"
Hắn ngầm thừa nhận câu hỏi này, sau đó tựa vào vai tôi nói: "Tôi sẽ không buông tha cậu ta, cậu ta dám bắt nạt cậu như vậy, cậu ta đáng chết."
