SAU KHI THẾ THÂN BỊ BẠCH NGUYỆT QUANG ĐÁNH DẤU, KIM CHỦ ĐIÊN RỒI

Chương 22

Bác sĩ nói tôi không thể bỏ đứa bé này, tôi hỏi ông ấy có thể chuyển sang bụng Hạ Nhiên không, ông ấy nói không thể. Tôi nói: 'Mẹ kiếp.'

Không được, vẫn phải về nhà thôi!

Tôi đề nghị Lục Tư Niên và Hạ Nhiên kết hôn, sau đó bị Lục Tư Niên ôm vào lòng lật qua lật lại kiểm tra. Hạ Nhiên càng khốn nạn hơn, thò tay vào trong nhéo tôi.

Rồi hai người họ lại đánh nhau.

... Một người một người đóng vai đáng thương trước mặt tôi, rơi nước mắt, để tôi mỗi người tặng cho một cái tát, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Một lúc sau, Hạ Nhiên hét lớn: "Tại sao cái tát của hắn ta lại nặng hơn của tôi!"

Tôi bốp một cái nữa cho cậu ta, ngoan ngoãn rồi.

Lục Tư Niên bất lực đi đến xoa xoa lòng bàn tay tôi.

Nhìn cái vẻ đối đầu gay gắt của hai người này, kết hôn là điều không thể, kết thù thì còn có vẻ đúng.

Tôi không thể cứ bị mắc kẹt ở đây mãi được, ở lại đây là phải sinh con, còn đáng sợ hơn cả công xưởng đen.

"Mày nói, vai Dư Hoan này đã bị xóa gần hết rồi đúng không? Vậy nếu tao c.h.ế.t ở thế giới này, có thể quay về thế giới hiện đại không?"

"Có thể thử xem." Hệ thống rất khách quan.

"Vậy nếu tao không quay về được thế giới hiện đại thì sao?"

"Thì chết." Vẫn rất khách quan.

Tôi cười điên dại.

"Tao nói cho mày biết, đừng coi tao là bùn mà nặn, hệ thống trước sụp đổ đến mức đó mà còn dám dùng cho tao! Chẳng có chút bồi thường nào à!"

"He he, không có."

"Vậy bây giờ tao đi g.i.ế.c Lục Tư Niên đây!"

"Hắn là nam chính đúng không! Không c.h.ế.t được đúng không! Vậy tao sẽ cắt công cụ gây án của hắn! Xem hắn làm sao hoàn thành các cảnh tiếp theo! ABO gì chứ, tao cho hắn biến thành—" "Được, cho mày."

Hệ thống nhanh chóng đáp lại, giọng điệu sống không bằng chết.

Thế này còn tạm chấp nhận được.

Kế hoạch thành công, chỉ cần c.h.ế.t là có thể trở về thế giới hiện đại.

Nhưng mà... Tôi về đó làm gì nhỉ...

Hệ thống đồng ý cho tôi mang số dư của chiếc thẻ ngân hàng trước đó về, nhưng tôi về rồi, còn họ thì sao?

Tôi nhìn Lục Tư Niên đang tất bật không xa, hắn mang đến bữa ăn hôm nay cho tôi, rất nhiều món.

Thật ra tôi cũng không kén ăn đến thế, chỉ là hắn cứ nhất định phải chuẩn bị, cứ như thể tôi thật sự sẽ bị đói vậy.

Không thích người này...

"Hôm nay có ngủ ngon hơn không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tôi lắc đầu, không nói gì.

Lục Tư Niên không chấp nhặt với tôi, trên thực tế, chỉ khi tôi cần an ủi hắn mới ôm tôi.

Những lúc khác, chúng tôi giống như người lạ.

Chỉ là không ai lại lau tay cho người lạ thôi.

"Có phải, cậu thật sự chỉ thích cậu ta không?" Hắn khản giọng hỏi tôi. "Tôi cứ nghĩ cậu không thích Alpha, nhưng thật ra không phải, lần đầu tiên cậu gặp Hạ Nhiên đã khác rồi."

"Không phải."

Không một chút do dự, tôi đưa ra câu trả lời.

Không muốn làm hắn buồn.

Mẹ kiếp, trong mối quan hệ này rõ ràng tôi là người yếu thế mà! Sao ngày nào hắn cũng đóng vai cô vợ nhỏ chịu ấm ức vậy?

Không dỗ hắn, lát nữa lại phải tái diễn vở kịch Trường Môn Oán cho tôi xem.

— Ngoài cửa, Hạ Nhiên vừa đẩy cửa bước vào đã dừng lại, đột ngột nhìn qua.

Không phải chứ? Lại nữa à?

 

back top