Không đùa đâu, một câu nói của nhân vật chính, suýt chút nữa làm đổ bể công sức cả đêm.
Cho đến khi về đến nhà, Sầm Kim Tiêu vẫn chìm trong bầu không khí u ám, trầm lắng.
Tôi ngồi vắt vẻo trên người hắn, nâng mặt hắn lên hỏi, “Sao vẫn không vui? Tôi đã từ chối thẳng thừng hắn rồi mà?”
“Tôi.”
Giọng Sầm Kim Tiêu khàn khàn vang lên, “Tôi không thích cậu nói chuyện với người khác.”
Tôi ngây người.
Đây là lần đầu tiên Sầm Kim Tiêu nói ra lời chiếm hữu mạnh mẽ như vậy trước mặt tôi.
Cái cảm giác bị người khác chiếm hữu này…
Quá sướng!
Tôi mở miệng nói ngay:
“Tôi thề, tôi cũng chỉ thích mình anh, chỉ nguyện cùng anh tử sinh bất du, đầu bạc răng long.”
Không hổ danh là tôi, hoàng tử ngôn tình!
Khóe mắt Sầm Kim Tiêu hơi ửng hồng, dưới ánh đèn, toát lên vẻ đẹp mỏng manh.
Tôi vừa định hôn lên đôi môi mỹ nhân.
Khoảnh khắc tiếp theo, dạ dày đột nhiên quặn đau.
“Á…”
Vẻ mặt Sầm Kim Tiêu căng thẳng, “Cậu sao thế?”
Cơn đau này chỉ thoáng qua rồi biến mất, như một ảo giác.
“Không sao.”
Tôi xoa bụng.
Tôi là Beta, không lẽ có thai rồi?
“Chỉ là cảm thấy chồng phải cố gắng lên, để tôi mang thai đứa con của anh chứ.”
Ánh mắt Sầm Kim Tiêu tối sầm lại.
Một trận long trời lở đất, tôi bị ấn vào chiếc giường mềm mại, gáy sau đau nhói.
Hương hoa nồng nàn lập tức tràn ngập cả phòng ngủ.
Khi tôi đang tận hưởng đến mức không biết trời đất là gì, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng điện tử lạnh lùng không báo trước.
【Còn con cái gì nữa bạn ơi, chưa kịp có thai là bạn toi đời rồi biết không?】
Tôi rùng mình.
Cái quái gì vậy?
Sầm Kim Tiêu ngẩng mặt lên, khóe môi đỏ mọng dính vết nước lấp lánh, “Sao thế?”
“Làm cậu… đau à?”
“Không phải, haha, nhìn xem, sướng đến mức bị ảo giác rồi.”
