SAU KHI TÌNH MỘT ĐÊM VỚI THIẾU GIA, TÔI ÔM HÀNH LÝ BỎ TRỐN VỀ QUÊ

Chương 17

Cảm ơn.

Thực ra hôm nay tôi mới hai mươi tám.

Sao lại thành ba mươi tuổi rồi.

"Bà ơi, không cần khuyên cậu ấy đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì cậu ấy thích đàn ông, cháu là người yêu của cậu ấy, chúng cháu sắp kết hôn rồi."

Lời nói của Chu Sâm Dã quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng lại chuyện anh ta đột nhiên đến đây.

Anh ta đã nói ra những lời táo bạo như vậy rồi.

Tôi sững sờ.

Vừa định phản bác.

Bà hàng xóm đột nhiên nhìn tôi với vẻ mặt đã hiểu rõ.

"Tiểu Tống à, cháu nói sớm đi chứ, thực ra bà đây cũng có nguồn lực như thế, lần này cháu về một mình, có phải là cãi nhau với cậu ấy không? Nếu cháu không sống với cậu ấy nữa, đến tìm bà nha, bà giới thiệu cho cháu người tốt nhất."

Tôi cười gượng gạo.

Ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt Chu Sâm Dã trở nên rất khó coi.

Sợ anh ta cãi nhau với người ta.

Tôi vội vàng kéo anh ta quay về nhà tôi.

Khi anh ta đứng trong nhà tôi, tôi mới nhận ra điều tôi nên làm nhất lúc này thực ra là mời anh ta ra khỏi nhà tôi.

Còn dẫn anh ta về nhà làm gì chứ.

Dẫn về chỉ tổ bực mình.

Tôi buông cổ tay Chu Sâm Dã ra, tự mình ngồi xuống ghế.

"Anh còn chuyện gì không? Không có thì anh đi đi."

Chu Sâm Dã không đi, còn ngồi xuống một chiếc ghế khác.

Chỉ là anh ta chỉ ngồi đó, không nói gì, cũng không làm gì.

Tôi mất kiên nhẫn.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Chu Sâm Dã do dự rất lâu, ánh mắt nhìn tôi rồi lại lảng tránh.

Cứ lặp đi lặp lại.

Làm tôi thấy hơi phiền.

 

back top