"Vì tôi?"
"Đúng, bố tôi nói, nhất định phải để tôi tiếp quản công ty gia đình, mới có thể để cậu đến làm trợ lý cho tôi, nếu không cả đời này ông ấy cũng không thể để tôi được như ý, nên tôi đã đồng ý. Ông ấy cũng thực sự giữ lời hứa, để cậu đến bên cạnh tôi."
Chu Sâm Dã lật người, tay chạm vào mặt tôi.
Tay anh ta hơi lạnh.
"Nhưng tôi sợ."
"Sợ?"
"Sợ cậu chê tôi, hơn nữa cậu nói mình không phải là người đồng tính, sợ cậu không thích tôi, hơn nữa tính khí tôi cũng không tốt, tôi sợ mình đột ngột tỏ tình với cậu, cậu sẽ sợ mà chạy mất."
Vậy nên trực tiếp ngủ với tôi, thì không sợ tôi chạy mất sao?
"Tối hôm đó, thực ra tôi cũng sợ, tôi sợ cậu đẩy tôi ra, cũng sợ cậu cứ thế rời đi, cậu có biết tại sao hôm đó tôi đột nhiên nổi giận không?"
Đúng vậy.
Tôi cũng tò mò về chuyện này.
Cứ như đột nhiên phát bệnh vậy.
Chu Sâm Dã đột nhiên lại gần tôi, môi chạm vào tai tôi.
Khẽ nói: "Bởi vì cậu nằm trên giường tôi, lại còn nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, cậu nói xem tôi có nên tức giận không, rõ ràng biết giữa tôi và cậu, làm sao có thể sinh con được, nên cậu căn bản không hề nghĩ đến chuyện ở bên tôi."
Toàn thân tôi cứng đờ.
Da đầu hơi tê dại.
Không phải.
Ai bảo anh ta lúc đó hỏi tôi vấn đề quan trọng như vậy chứ.
Lúc đó tôi cũng chỉ tùy tiện nói ra.
Dù sao lập gia đình, lập nghiệp, kết hôn sinh con, là chuyện mà hầu hết mọi người sẽ làm trong tương lai mà.
Tôi nói vậy có gì sai sao?
Sao tôi biết người này sẽ nghĩ như vậy chứ!
"Lúc đó tôi nói bừa thôi."
"Nói bừa?"
"Đúng vậy, anh tự nghĩ xem, trong hoàn cảnh lúc đó, tôi có thể nói gì?"
Tôi đ.ấ.m vào vai anh ta một cái, đẩy anh ta ra xa một chút.
"Anh không thể hỏi tôi những chuyện này khi tôi tỉnh táo sao?"
