Hóa ra anh ta thật sự đang tính giờ xem tôi lúc nào về nhà.
Thật biến thái.
Tôi tránh những mảnh vỡ trên sàn, đi đến bên cạnh anh ta.
"Lỗi của tôi, tôi không nên đến trễ, hôm nay anh không phải cãi thắng rồi sao?"
Tôi nửa quỳ trước mặt Chu Sâm Dã.
Ngước nhìn anh ta.
"Vậy còn tức giận chuyện gì?"
Chu Sâm Dã hơi rũ mắt nhìn tôi.
Mặc dù vẻ mặt rất khó coi, khiến người ta không dám lại gần.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự quyến rũ tỏa ra từ khuôn mặt đẹp trai tinh tế này.
Khi chạm vào ánh mắt anh ta, tôi không khỏi hít thở chậm lại.
Hơi luống cuống quay đi chỗ khác.
Đẹp trai quá.
Nếu tính khí có thể tốt hơn một chút thì càng tuyệt.
Chu Sâm Dã vẫn không nói gì.
Thế là tôi chợt nhớ đến chuyện gần đây nghe ngóng được.
"Thật ra anh cũng không cần quá tức giận, chẳng mấy chốc anh sẽ không gặp cậu chủ Trần nữa."
"Ai cho cậu gọi hắn là cậu chủ?"
Ôi, được rồi.
"Lỗi của tôi, chẳng mấy chốc anh sẽ không gặp Trần Toại nữa, hắn làm việc sai sót bị Chủ tịch Trần phát hiện rồi, sắp bị điều đi nước ngoài rèn luyện, với năng lực của hắn, e là khó mà quay về được."
Cho nên sau này anh ta muốn tìm người cãi nhau, cũng không tìm được nữa.
Cần gì phải tức giận vì chuyện như vậy chứ?
Ngay lúc tôi định quay đầu nhìn biểu cảm của Chu Sâm Dã.
Bỗng nhiên cằm tôi bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy.
Tôi buộc phải quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta hơi nhíu mày.
"Cậu nghĩ hôm nay tôi tức giận là vì cãi nhau với hắn sao?"
Hả?
Không phải sao?
Không phải Trương thúc nói anh ta cảm thấy mình chưa phát huy tốt, nên mới tức giận ở nhà sao?
Không phải vì chuyện này, chẳng lẽ là vì tôi về muộn mười phút?
