"Thiếu gia, anh cố nhịn một chút, tôi sẽ gọi tài xế lái xe đưa anh đến bệnh viện ngay."
Dìu Chu Sâm Dã vào thang máy, tôi giơ tay định nhấn tầng hầm đậu xe.
Nhưng có một bàn tay nhanh hơn tôi.
Nhấn nút tầng trên cùng.
"Không đi bệnh viện."
Tôi đột nhiên hiểu ra ý của Chu Sâm Dã.
Không lẽ anh ta có người tình nào đó đến rồi.
Cho nên không cần đến bệnh viện hôm nay cũng giải quyết được?
Vậy thì tôi đỡ mệt rồi.
Ban đầu tôi còn sợ anh ta đến bệnh viện quá lâu, lỡ xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Nhưng nếu anh ta đã có cách giải quyết, vậy thì ổn rồi.
Tôi dìu Chu Sâm Dã đến căn penthouse trên tầng thượng.
Đây là tài sản của nhà họ Chu, tầng thượng luôn có sẵn một phòng của Chu Sâm Dã, thỉnh thoảng không kịp về nhà, anh ta sẽ nghỉ ngơi ở đây.
Đưa người lên xong, tôi định rời đi.
Nhưng vừa mở cửa bước vào, tôi lại không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Chưa đến sao?
"Thiếu gia, vậy tôi xin phép không làm phiền hai người nữa, tôi xuống trước đây, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi nhé."
Đặt Chu Sâm Dã lên giường, tôi chuẩn bị rời đi.
Nhưng tay vừa nắm lấy tay nắm cửa, một nguồn nhiệt từ phía sau đã dán sát vào tôi.
"Đi đâu? Cậu không định lo cho tôi sao?"
Chu Sâm Dã áp vào cổ tôi, hơi thở phả ra vừa nóng vừa bỏng, làm tôi run cả người.
Ý gì đây?
Đây là ý gì?
Nếu tôi không đoán sai!
Cách giải quyết của anh ta là tôi?
Thực tế chứng minh, tôi quả thực không đoán sai.
Chu Sâm Dã cứ dựa vào tôi khi tôi không trả lời.
Anh ta kéo tay tôi, cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình.
Lòng bàn tay bất ngờ chạm vào cơ bụng của anh ta.
Từng múi rõ ràng, cảm giác chạm vào cực kỳ tuyệt vời.
Nhưng! Chu Sâm Dã! Anh bình tĩnh lại đi!
"Thiếu gia, thiếu gia, anh bình tĩnh chút đi, tôi là đàn ông mà!"
